Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 85. Cảm xúc trái ngược

Chương 85. Cảm xúc trái ngược

Trương Phán Phán cũng nóng nảy, thấy Trương Thắng soi mói như vậy, trong lòng cô rất khó chịu, hận không thể gọi người đuổi Trương Thắng ra ngoài.

Không phải người này đang quấy rầy, cản trở người khác thành công sao?

Nếu Lâm Hạ khiến chị Hồng không vui vì Trương Thắng, chẳng phải cơ hội tốt lần này sẽ bị bỏ lỡ sao?

Bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này khóc cũng không biết đi đâu khóc!

Lâm Hạ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hợp đồng ngẩn người.

Trương Thắng nheo mắt nhìn Trương Phán Phán và chị Hồng.

"Căn cứ vào sự hiểu biết của em, công ty của các chị đã từng vướng vào các vụ kiện tụng nhưng bộ phận pháp lý của công ty các chị rất lợi hại, hợp đồng lại càng lợi hại hơn. Hầu hết mọi người đều đánh không lại công ty của chị, dù là Trần Hồng tiên sinh phỏng chừng cũng đánh thua. Đồng thời em mạnh dạn suy đoán một chút, bộ phận quan hệ công chúng của công ty chị càng lợi hại, những vụ kiện thua công ty của chị đều có thể khiến cho khổ chủ câm miệng, đồng thời, người bình thường dù tìm kiếm trên mạng cũng không tìm được bất kỳ dấu vết nào..."

Sau đó, theo bản năng cảm thấy khí thế của mình yếu hơn một chút.

Khi Trương Thắng đối mặt với sự nghi ngờ, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn Trương Phán Phán và chị Hồng, nụ cười điềm tĩnh hiện lên trên khuôn mặt.

Đôi mắt của Trương Thắng quá sáng, quá sắc bén.

"Trương Thắng, cậu không hiểu gì cả, cứ yên lặng lắng nghe hoặc là đi ra ngoài trước, cậu có biết những lời tự cho mình là đúng của cậu sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với tương lai của Hạ Hạ không? Cậu đừng ở đây mà cố gắng đạt được cảm giác tồn tại nữa!"

Mặc dù biểu hiện của chị ta không thay đổi và dường như chị ta đang kiểm soát mọi thứ nhưng...

Một lúc lâu sau, Lâm Hạ lắc đầu:

"Ha ha, những người trẻ chưa từng đứng ngoài xã hội đôi khi mù quáng cảm thấy mình có hiểu biết rõ ràng về bản chất của xã hội... Đây là thời đại của luật pháp và lẽ phải, mọi việc chúng tôi làm đều đường đường chính chính công khai, ít nhất ở cấp độ công ty chúng tôi, mọi chuyện không đen tối như cậu tưởng tượng, hơn nữa, cô giáo Lâm quả thực rất lợi hại, nhưng trong giới tác gia cô giáo Lâm chỉ là người mới. Chúng tôi đọc sách của cô giáo Lâm và cảm thấy cô ấy cần chúng tôi đến và cùng trợ giúp cô ấy hoàn thiện IP của quyển sach. Tôi đã mang Phán Phán đến gặp cô giáo Lâm. Chúng tôi không cần dùng một hợp đồng lộn xộn để lừa gạt cô giáo Lâm..."

Lâm Hạ im lặng.

Bằng cách nào đó...

Chị Hồng tiếp tục cười nhìn Trương Thắng, khóe mắt lại xoay chuyển Trương Phán Phán một chút.

Trương Phán Phán gật đầu:

"Hạ Hạ, cậu điên rồi, cậu không biết sau lưng chị Hồng có bao nhiêu năng lượng sao? Nói không ngoa nếu chị Hồng muốn phong..."

Chị ta hiếm khi thấy đôi mắt như vậy!

Trương Phán Phán càng nóng nảy, cô lập tức đứng dậy, mặt đỏ bừng, đang muốn nói tiếp thì phát hiện eo mình đau nhức.

Trong phòng riêng, bầu không khí hài hòa dễ chịu vốn có bỗng trở nên lúng túng khó xử.

"Xin lỗi chị Hồng, em không bán bản quyền nữa!"

"Chị Hồng, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

"Được."

"Chị Hồng, hay là chị thử xem nó có thể bị vạch trần hay không? Có đôi khi chúng ta đều cảm thấy nhận thức của mình là đúng, nhưng nhận thức thật sự là đúng hay sai, ai biết được? Thật ra em rất chờ mong chị có thể vạch trần chân tướng!"

Nháy mắt cô sởn tóc gáy như thể vừa rơi vào hầm băng.

Trương Thắng tình cờ cũng đang nhìn chị ta.

Cô vô thức quay đầu lại, chỉ thấy một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Một người tươi cười rạng rỡ hơn.

Một người cảm xúc lạnh lẽo hơn.

Bốn mắt họ gặp nhau lần nữa, sau đó mỗi người quay đầu.

"Haha, cô giáo Lâm, đừng quyết định quá sớm. Chúng tôi vẫn luôn có thành ý, giá cả ba trăm nghìn không phù hợp, tôi có thể xin công ty bốn trăm nghìn, hợp đồng không phù hợp, tôi cũng có thể dùng thành ý tối đa để xin thay đổi một chút. Cô giáo Lâm, tôi rất đánh giá em rất cao, cũng cực kỳ hy vọng em có thể gia nhập đại gia đình "Thịnh Thế Entertainment" chúng tôi, dù có hợp tác hay không, tôi hy vọng chúng ta có thể duy trì liên lạc tốt, được rồi, vậy không quấy rầy các em nữa..."

Chị Hồng phớt lờ Trương Thắng, thậm chí như thể chị ta không nghe thấy những lời Trương Thắng nói, mỉm cười dẫn Trương Phán Phán rời khỏi nhà hàng âm nhạc.

Vừa bước lên xe, nụ cười của chị ta trở nên lạnh lùng.

Chị ta nhìn chằm chằm vào Trương Thắng qua cửa sổ.

Lâm Hạ gật đầu, đứng lên.

Lâm Hạ cũng không trả lời nhưng Trương Thắng lại đứng lên, cười tủm tỉm nhìn chị ta.

Chị ta nhìn Lâm Hạ đầy cảm xúc, chân thành nói ra những lời này.

"Ừm, cô giáo Lâm, tôi lớn hơn em mấy tuổi, ừm, nói với em một câu từ tận đáy lòng, ừm, có đôi khi, lưu lượng của chúng ta chỉ là tạm thời, chúng ta muốn thành công thì phải nắm bắt tất cả cơ hội. Dự án này của công ty là dự án chất lượng cao của chúng tôi, chúng tôi trải qua nhiều lớp sàng lọc mới chọn trúng quyển sách của em. Công ty quả thật nhìn trúng lưu lượng của em, tôi cũng càng hy vọng em có thể nắm bắt cơ hội này của công ty, bản quyền ở nước ngoài gì, Phim và Truyền hình Quốc tế NC gì, người phụ trách bộ phận Bản quyền và là khách mời đặc biệt của Giải thưởng Điện ảnh Hiệp hội Điện ảnh Quốc tế Listenbourg gì, ba triệu để mua bản quyền gì ... Chúng tôi đều biết những thứ này là giả. Lừa dối cư dân mạng cũng có thể, nhưng một khi nó bị vạch trần..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận