Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 197. Tim đau như đao cắt

Chương 197: Tim đau như đao cắt

Sau khi Hứa Bác Văn nghe được mấy chữ 'Trách nhiệm hình sự', nhất thời sợ tới mức gương mặt tái mét không còn giọt máu.

Cho dù anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình tiết lộ số điện thoại của chủ sở hữu biệt thự cho công ty sửa nhà vậy mà có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự!

Cánh cửa từ từ đóng lại.

Một thanh niên bước vào.

Phòng thẩm vấn được cách âm rất tốt, Hứa Bác Văn không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.

"Họ tên!"

"Hứa Bác Văn"

"Làm những việc kia từ khi nào? Có những động cơ gì để cho anh làm những việc này? Thời điểm tập huấn thì quản lý của công ty bảo an có huấn luyện những nội dung liên quan không?"

Hứa Bác Văn không dám ngẩng đầu.

"Trong khoảng thời gian này, đã làm những điều gì tương tự không?"

"..."

"Hứa Bác Văn, căn cứ vào những tin tức mà chúng tôi thu thập được, từ tháng 5 năm 2008. anh bắt đầu đảm nhiệm công tác an ninh ở hoa viên Hải Thự, đúng không?"

Từ trong những hàng chữ mà anh ta nghe được những người có liên quan đến mình đều phải tiến hành xử phạt hành chính với khung hình nhất định.

"Giới tính!!"

Tim đã đập lùng bùng trong lồng ngực từ lâu.

"Vâng"

"Nam"

"Có!"

Đối mặt với việc chất vấn, anh ta nhất nhất trả lời từng câu từng câu.

"Không ạ"

Đột nhiên nghĩ đến Trương Thắng trước khi rời đi đã nói ra những lời cảnh cáo với anh ta.

Đám người này điều tra rất cẩn thận về anh ta, thậm chí lịch trình công tác mỗi ngày, tiếp xúc với người nào cũng đều bị điều tra ra.

Hứa Bác Văn chỉ cảm thấy mình không dám cả thở mạnh, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình làm ra những chuyện này chẳng những làm hại chính mình, mà còn liên lụy với những người khác.

Nhưng bây giờ, khi nhìn lại...

Anh ta chỉ nghĩ rằng cùng một tin tức thì có thể bán đi bán lại cho các công ty sửa chữa khác nhau, hơn nữa những công ty sửa nhà kia rất chịu chi, lại còn chi rất hào phóng.

"Không"

Tim đau như dao cắt.

"Không phải, đều là nó gọi điện thoại, là chính nó gọi!"

Giờ khắc này...

"Như vậy, toàn bộ quá trình này thì Trương Thắng không tham gia?"

"Hắn có bạn học ở trong hoa viên Hải Thự này, hắn đến đây là để tìm bạn học, hắn cũng có đăng ký thông tin, không tin thì anh đi điều tra ghi chép đăng ký"

"Vậy tại sao Trương Thắng lại đi vào hoa viên Hải Thự?"

Tiền chui vào trong mắt rồi...

"Nhưng ông chủ của 'Bếp tích hợp Sâm Nhiên', Lưu Khải Lập mới vừa nói với chúng tôi là Trương Thắng hợp tác với anh để cùng kiếm lợi nhuận! Còn anh ta thì không hề biết gì cả, là do Trương Thắng gọi điện thoại, còn anh ta không hề gọi!"

"Hắn nói láo, hắn đang nói láo! Tôi bán tin tức cho nó, nó cho tôi năm trăm đồng tiền mặt!!"

"Anh đừng kích động, tôi hỏi anh, chuyện này là thật hay không?"

Trong lòng anh ta cũng nghĩ rằng đây là chuyện nhỏ nhặt chẳng ai thèm để ý, chỉ cảm thấy Trương Thắng là người đem chuyện bé xé ra to.

"Sau quá trình điều tra, sau khi anh tiếp xúc với Trương Thắng thì mới dần dần bắt đầu làm những việc này, tôi hy vọng anh có thể nói cho chúng tôi biết là có phải Trương Thắng cũng hưởng lợi từ những việc này hay không?"

Nếu sớm biết như vậy, thì làm gì có lúc ban đầu?

Thực tế thì Trương Thắng đã nhắc nhở anh ta rồi.

"Coi như là không có tham dự..."

"Ngẩng đầu lên nói cho tôi biết, Trương Thắng có tham dự hay không?"

"Tôi không nói cho hắn ta biết bất kỳ số điện thoại nào, hắn cũng không hỏi ta về chuyện số điện thoại, hắn chỉ là tới tìm bạn học, thuận tiện thì tìm khách hàng, tôi chỉ nói đại khái cho hắn ta biết khu nào có nhà cần sửa sang lắp đặt... Tôi. . chính là ở dưới tình huống này mà đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ làm ăn..."

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"

"Tôi hoàn toàn là nói thật!"

"Anh đã nhận tiền của Trương Thắng?"

"Có nhận, tôi có nhận tiền, Trương Thắng là một người rất dễ tính, tôi hỏi hắn ta về chuyện tiền bạc thì hắn ta cho ngay. Tôi chỉ cần xòe tay ra là có tiền, tại sao không lấy? Nhưng mà, tôi chưa từng bán số điện thoại cho hắn ta, cho tới cuối cùng thì hắn ta cũng chưa bao giờ hỏi về số điện thoại. Hắn ta chỉ là một sinh viên, làm người phải có lương tâm, tôi không thể hại hắn ta được!"

"..."

Hứa Bác Văn chịu áp lực cực lớn.

Những tiếng quát to trong phòng thẩm vấn gần như đánh tan hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của anh ta.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai vị nhân viên cảnh sát, lặp đi lặp lại từng lời mà anh ta đã nói.

Một số vấn đề chi tiết và nhạy cảm thì anh ta cố gắng đè nén ở trong lòng, có chết cũng không buông ra, không thừa nhận bất cứ chuyện gì liên quan đến việc Trương Thắng di chuyển vào phòng an ninh, thậm chí cũng không tiết lộ chuyện Trương Thắng dùng máy tính để đánh văn bản.

Giọng nói kiên định đến tận xương cốt của anh ta khiến cho rốt cục hai nhân viên cảnh sát cũng phải liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật gật dầu.

Sau khi mấy người đó rời đi, Hứa Bác Văn ngồi phịch xuống ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận