Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 459. Vội vàng

Lâm Quốc Đống không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hạ.

Trương Thắng cũng không nhìn thấy.

Bọn họ chỉ thấy Lâm Hạ rời khỏi phòng.

Nhìn thư phòng gọn gàng, mặt Lâm Quốc Đống hơi giật giật.

Hắn nhìn Trương Thắng, cười cay đắng:

"Trên đời này, rất nhiều chuyện thật sự bất lực."

"Ừm, là bên Ấn Độ xảy ra chuyện sao?" – Trương Thắng gật đầu, hỏi tiếp.

"Trực tiếp giam giữ các sản phẩm của chúng tôi ở Ấn Độ, cấm xuất khẩu sản phẩm của chúng tôi và điều tra công ty ở Ấn Độ..."

Nơi này...

Vài phút sau, Lâm Hạ mang hành lý ra.

Tại sao Lâm Quốc Đống lại vội vàng chạy qua như vậy?

Thần kỳ tới nỗi, mấy con cá sấu chui vào, nhìn thoáng qua một cái, lúc đi ra đã biến thành thằn lằn.

Trương Thắng nhận ra có vẻ mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.

"Không sao, chuyện quan trọng mà."

"Không có cơ mật thương nghiệp gì à?"

Lâm Quốc Đống và Trương Thắng rời khỏi thư phòng.

Nếu không có cơ mật thương nghiệp gì.

"..." – Lâm Quốc Đống không lên tiếng, chỉ im lặng.

Rất thần kỳ.

"Cha đừng lo lắng, mẹ cũng ở nhà, con có thể tự chăm sóc bản thân."

Ấn Độ!

"Ừ, vậu được rồi!"

"Giải quyết xong chuyện cha sẽ quay lại." – Lâm Quốc Đống nhìn Lâm Hạ.

"Con ở nhà một mình..."

Trương Thắng thu dọn hợp đồng rồi đứng ở cửa, đột nhiên nghĩ tới Lâm Quốc Đống còn chưa nói số liên lạc đứa cháu nhỏ của ông.

Lâm Hạ nhìn Lâm Quốc Đống rời đi.

"Ừm... tôi ở đây không tiện lắm."

Sau khi Lâm Quốc Đống trả lời điện thoại liền xách hành lý bước ra khỏi nhà.

Cô do dự một lát, cuối cùng đi tới:

Lâm Quốc Đống muốn nói chuyện với Lâm Hạ thêm hai câu, nhưng điện thoại lại reo lên.

Đứng chờ xe trong gió lạnh vào rạng sáng, đúng là chuyện rất giày vò.

"..."

"Nếu không, cậu ngủ trên ghế salon một hồi đi, đợi trời sáng rồi bắt xe."

Lái xe đến bỏ hành lý vào xe.

"A." – Lâm Hạ gật đầu.

Cô nhìn Trương Thắng bắt taxi bên đường.

Nhưng chờ một lúc lâu cũng hông có xe nào.

Cô đứng trong gió một lúc lâu.

Giọng nói của Lâm Hạc đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

"Cậu cũng định đi sao?"

Thậm chí còn chưa nói lấy xe tiễn hắn một đoạn đường nhỉ?

Đợi lúc lâu...

Có lẽ hôm nay trời quá lạnh, thời gian lúc này lại không đúng giờ.

Trương Thắng cuối cùng cũng không đợi được gì.

Hắn nhìn về phương xa...

Khách sạn ở phương xa cách 3 – 4km.

Đi đến, đủ để tự hành mình.

Sau khi đứng một lúc lâu, cuối cùng Trương Thắng cũng gõ cửa nhà Lâm Hạ.

"Tôi giúp cậu lấy chăn bông, ghế sofa là ghế xếp, mở ra là có thể làm giường ngủ..."

"Đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và sữa tắm đều còn mới, cậu yên tâm dùng..."

Hắn thấy đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đã được chuẩn bị xong, gọn gàng đặt ở trước mắt.

Cuối cùng Trương Thắng đi vào toilet.

"Ừm."

"Rửa mặt đi, đừng đứng đó, không cần thấy ngại gì đâu."

Một cảm xúc khác xông lên đầu.

Sau đó...

Mặc dù không phải là thời trước, nhưng trai đơn gái chiếc trong một nhà cũng không ổn lắm.

Trong lúc do dự.

Lâm Hạ ôm chăn mền ra.

Mặc dù chăn bông không phải là mới, nhưng rất sạch sẽ, có mùi thơm, như là mới được giặt.

Thảm cũng có sẵn.

"Chăn mền của cha tôi, mấy hôm trước vừa giặt xong, cậu dùng đỡ..."

Lâm Hạ kéo giường sofa ra, bắt đầu trải chăn bông.

Trương Thắng đứng nhìn bóng lưng Lâm Hạ.

Trương Thắng trải qua gió tanh mưa máu, thấy nhiều lạnh nhạt, ý chí sớm biến thành sắt đá nay lại dâng lên chút ấm áp.

Hắn do dự, nghĩ có nên ra đường đi một đoạn rồi ở khách sạn hay không.

Trương Thắng nhìn ghế sofa.

Sau đó, cô bước vào phòng ngủ.

Thấy Trương Thắng trở lại cũng không nghĩ gì nữa, mặt hơi hồng nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

Lâm Hạ không ngủ mà xem tivi.

"Dép lê và khăn tắm cũng mới..."

Hắn cúi đầu rửa mặt, suy nghĩ vài chuyện.

Sau khi rửa mặt xong, hắn về đến phòng khách, thấy giường đã được trải xong.

Hắn nằm lên.

Vừa nằm lên, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến.

Hắn nhắm mắt lại.

Như là mơ một giấc mơ, trong mơ không rõ lắm nhưng đều là những khoảnh khắc vui vẻ.

Ấm áp, như là ánh nắng chiếu sáng, rong chạy dưới ánh mặt trời, tỏa ra mùi hoa lá cỏ cây, phảng phất vĩnh viễn không thể chạy đến điểm cuối. ...

Buổi sáng.

Gió lạnh thổi ngoài cửa sổ.

Lâm Hạ đang nằm trên giường.

Vẫn không ngủ được.

Cô bị mất ngủ.

Đôi khi tự hỏi nếu mẹ Cố Giang Yên về thấy Trương Thắng ngủ trên ghế sofa thì sẽ ra sao.

Ban đầu hơi lo lắng...

Cảm giác như là bị xem kỹ vậy.

Nhưng không khí căng thẳng dần dần phai nhạt đi, mẹ cô Cố Giang Yến là một người rất lý trí, chuyện cô làm cũng không sai, hẳn là bà có thể hiểu.

Mặc dù không thấy lo lắng nữa nhưng bắt đầu thấy hơi nghĩ nhiều.

Không phải nói sẽ về ngay sao? Sao bây giờ còn chưa về?

Định lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, nhưng chần chừ một lát lại không gọi nữa.

Nghề nghiệp của mẹ rất đặc thù, đôi khi không tiện trả lời điện thoại, vừa nãy bà cũng vội vàng, ước chừng là một vụ án khó.

Cô tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến 3 giờ, đợi đến 4 giờ, đợi đến 7 giờ sáng hôm sau...

Đại sảnh vẫn trống rỗng, không có bất kỳ âm thanh nào.

Lâm Hạ cuối cùng cũng đứng dậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận