Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 202. Đưa nó ra khơi

Chương 202: Đưa nó ra khơi

Tề Hải Phong thở ra một hơi thật dài:

"Anh Thắng, tôi biết cậu sẽ bay đi, cậu bay đi có thể mang tôi bay cùng không?"

Trương Thắng không nói gì, nụ cười vẫn như cũ, cứ thế im lặng nhìn Tề Hải Phong.

Tề Hải Phong vẫn rất căng thẳng, đồng thời cũng rất kích động, trong mắt bắn ra khát vọng mãnh liệt.

Đây là một người mà chỉ cần bắt được cơ hội thì sẽ cực kỳ cố gắng trèo lên!

Trương Thắng nhìn cậu áp chế căng thẳng, bình tĩnh lại thì cười ôn hòa:

"Cậu biết chuyện tôi làm?"

Cuối dãy hành lang ồn ào náo nhiệt.

Trương Thắng thu nụ cười, cặp mắt nhìn Tề Hải Phong dần nghiêm túc lên:

"Hải Phong, cậu làm được gì?"

Lúc nói chuyện, giọng cậu ta rất tự tin!

Người mà mình càng không nhìn thấu thì càng phải chân thành, không được che giấu.

"Cậu học tập cho giỏi, kết giao quan hệ ở đại học, đây là chuyện mà cậu phải làm, ngày đó lúc cậu cãi nhau với Lâm Thành, tôi đã nói qua cho cậu mấy chuyện này, còn về phần 'Gia Dụng Nhà Tề'..." – Sau khi nói được một nửa thì Trương Thắng im lặng một lát:

"Anh Thắng, tuy tôi không rõ mọi chuyện, nhưng tôi đoán được một chút, sau đó cha tôi lại chỉ thêm, dù thế nào thì tôi cũng không muốn bỏ lỡ chuyến xe này!" – Tề Hải Phong gật đầu. không hề giấu diếm.

"Cậu không cần theo tôi làm gì, cũng không đừng nghĩ muốn học hỏi gì..."

Đối với bất kỳ ai đi chăng nữa thì 'chân thành' đều là chiêu chí mạng!

Cha cậu đã từng dạy rằng, đối với dạng người như Trương Thắng thì tốt nhất phải chân thành.

Ánh mắt Tề Hải Phong cực kỳ nghiêm túc nhìn Trương Thắng.

"Không quá tệ, tôi không hài lòng, tôi muốn đưa nó ra thị trường, đưa nó ra khơi, ..."

"Gì tôi cũng làm được hết, chỉ cần tôi có thể đi theo cậu thì 'Gia Dụng Nhà Tề', nhờ event Hoa Khôi Giảng Đường mà mấy ngày nay lượng tiêu thụ của 'Gia Dụng Nhà Tề' không tệ lắm, tôi tin rằng sau khi tôi tiếp quản 'Gia Dụng Nhà Tề' thì nó sẽ trở nên tốt hơn! Đây là vốn liếng của tôi!"

"Hải Phong, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là có một khuyết điểm..." – Trương Thắng nhìn Tề Hải Phong rồi nói ra lời trong lòng.

"Vậy tôi..."

"Tương lai sẽ không quá tệ đâu."

"Cậu có thể đảm bảo sẽ không làm chậm việc học?"

"Nóng lòng thành công không phải là xấu, nhưng cậu vẫn cần mài giũa, quãng thời gian bốn năm đại học này sẽ không trễ nãi cậu lập nghiệp, cũng không kéo chậm tương lai của cậu..." – Trương Thắng nhìn Tề Hải Phong.

Sau khi nói xong, Trương Thắng quay người đi.

"Quá nóng lòng thành công."

Cậu phải làm chuyện lớn!...

"Khuyết điểm gì?"

Vị sinh viên ấy tên là Chu Khang Kiện, sau khi tốt nghiệp thì công tác ở 'Tập đoàn kiến trúc Bori Yến Kinh', đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng nhỏ của bộ dự án công ty.

Kha Triển Sí dẫn dắt một đám học sinh quay xong bộ phim phóng sự 'Năm Tháng Tốt Nghiệp' của một sinh viên tốt nghiệp ưu tú.

Chập tối.

"Hả?"

Tề Hải Phong nhìn bóng lưng Trương Thắng, đột nhiên cậu trở nên rất kích động, đến mức tay chân run rẩy.

Nhưng sau đó cậu cố nén cảm xúc ấy lại, kiềm chế trở nên bình tĩnh rồi mới ra khỏi hành lang, đi vào trong đám người rộn ràng kia.

Cậu nghĩ cậu đã vẽ ra một con đường cho chính mình!

"Anh Thắng, tôi biết, tôi muốn mài giũa với cậu, cho dù cậu có mài thế nào tôi cũng không sao cả!"

"Được!"

"Tốt, vậy cậu phác thảo môt bộ phương án hợp tác cho 'Gia Dụng Nhà Tề' và phòng làm việc NC đi, sau khi viết xong thì cậu đếm tìm tôi, để tôi xem cậu có tư cách cầm túi cho tôi hay không..."

"Chắc luôn! Anh Thắng có thể làm được gì thì tôi cũng làm được đó, cậu ăn được quả đắng thì tôi cũng ăn được, kêu tôi cầm túi cho cậu tôi cũng chịu!"

Phim phóng sự quay một ngày sinh hoạt của anh ấy, cũng edit cắt ghép những video nhỏ trong vài năm gần đây của anh...

Các học sinh rất hăng hái quay chụp, nhưng Kha Triển Sí đã gặp qua nhiều chuyện giống vậy rồi, chả có tí hào hứng nào.

Kha Triển Sí mang theo video đã edit xong đến văn phòng NC.

Sau khi Trương Thắng xem hết video thì gật đầu hài lòng.

Quay chụp phim phóng sự rất chân thật, đồng thời Chu Khang Kiện cũng rất quán triệt chủ đề 'tri thức thay đổi vận mệnh' của video, rất có năng lượng tích cực.

"Tôi chỉ xem một bộ phim phóng sự học sinh quay như vậy, hừm, qua vài ngày giao lưu thì tôi cảm thấy cậu học sinh Lý Trung Hà này, hừm, chính là cậu trưởng club nhiếp ảnh của trường các người, cậu này rất có thiên phú đáng bồi dưỡng, tôi dẫn cậu ấy quay một vài nội dung của giai đoạn trước, hậu kỳ cậu ấy đã có thể tự quay một mình, hơn nữa năng lực điều khiển màn ảnh và biên tập khống chế ngôn ngữ không tồi..."

Sau khi giao nhận công việc kế tiếp, Kha Triển Sí đến trước mặt Trương Thắng nói thêm một câu như vậy.

"Đạo diễn Kha, dự án điện ảnh của anh sắp bắt đầu rồi?"

"Ừm, sắp bắt đầu! Cha con Đổng Trung Quân đã khống chế lại toàn bộ cổ phần của Tinh Quang Vị Lai, những người nên đi trong công ty cũng đi hết, người cần xử lý cũng xử xong, trước mắt Tinh Quang Vị Lai phải chỉnh đốn thêm nữa, dự án điện ảnh của tôi rất quan trọng, hơn nữa công ty confan bài cho tôi một bộ phim chủ đề chính tên là '1949', đây là một điện ảnh chế tác lớn, tôi phải dồn hết tinh thaanfvaof hai bộ phim này..." – Kha Triển Sí ngồi đối diện Trương Thắng.

Giọng anh ta rất bình tĩnh.

Nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc khó tả với Trương Thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận