Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 305. Cháy

Ban đầu còn dễ thương lượng, nhưng thương thương lượng lượng một hồi...

Có vẻ hai người không hài lòng, mới đầu chỉ đập bàn, sau đó đạp riết liền đánh nhau...

Nghe xong, Trương Thắng im lặng một lúc lâu, nhìn mái tóc sắp trụi lủi của Thang Vũ, nhất thời không biết nên cười hay thở dài.

Đang lúc muốn nói...

Điện thoại reo lên.

Là Mạnh Thụ Vinh từ 'Trần nhà tích hợp obon' gọi đến...

"Giám đốc Trương..."

"Anh Mạnh?"

Hình như...

Càng cháy càng lớn.

Ở đầu bên kia điện thoại, Mạnh Thụ Vinh lẽ ra nên hào hùng nay dường như biến đổi thành người khác vậy, lấy một giọng điệu tuyệt vọng nói ra những lời này.

Ngọn lửa.

"Xong hết rồi... tôi, xong hết! Tất cả đều toang hết, mọi thứ..."

Lại bị chặn bởi một vài chiếc xe đỗ phạm luật chiếm dụng đường phòng cháy.

"Tôi..."

Ba chiếc xe cứu hỏa đã xông vào một nhà kho ở vùng ngoại ô ngoài cùng của phố ngã tư tỉnh Yến Kinh.

"?"

"Sao vậy?"

'Trần Nhà Tích Hợp Obon' đã xảy ra chuyện!

Chỉ là...

Trương Thắng sửng sốt.

Thời gian tốt nhất đã bị bỏ lỡ.

Nhưng...

Gọi điện thoại kêu dời xe thì không ai nhận, dưới tình thế cấp bách đành phảo phá tan những chiếc xe phạm luật, lúc này xe cứu hỏa mới vọt vào được.

Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh, chỉ vào ngọn lửa.

Nhưng bị đè xuống, cuối cùng gục ngã đến mức chỉ có thể gào thét.

Cháy gần hơn 1 giờ.

Người bị cứu ra nhìn ngọn lửa mà khóc to.

Mạnh Thụ Vinh ngồi dưới nhà kho, ngơ ngác nhìn nhà kho cháy đen và những chiếc máy vừa mua...

Trong ngọn lửa, có người đang thét chói tai...

Bà chủ cửa hàng quần áo bên cạnh đầu tóc rối bời, liên tục bị người ta lôi kéo.

Đám cháy dần ít đi.

Con ngươi anh ta đã không còn ánh sáng, dại ra mà nhìn mọi thứ.

Có vài người muốn xông vào để lấy đồ trong đám cháy ra.

Từng căn nhà kho biến thành đống phế tích cháy đen, cuối cùng cứu ra vài người mặt mũi đen nhánh, chỉ chịu chút vết thương nhẹ, sợ hãi không nói nên lời. ...

"Ò e ò e ò e!"

Còi báo động của xe cứu hỏa đang vang lên.

Ánh lửa phản chiếu lên từng khuôn mặt...

Vụ hỏa hoạn này...

Người dân tại hiện trường có nhiều ý kiến khác nhau về vụ cháy, một số người nói rằng là kho của cửa hàng quần áo ở đằng kia bốc cháy, cũng có người nói là do tàn thuốc bắt lửa, có người nói là nổ gas, dù gì họ cũng nghe một tiếng nổ mạnh...

Xe phỏng vấn của phóng viên đến, phỏng vấn từng người đến hiện trường.

Cô vừa giãy giụa vừa điên cuồng hét to:

"1 triệu, đống quần áo 1 triệu..."

"Đều mất hết, mất hết, mất hết rồi!"

Sau khi la hét thì là khóc to.

Rốt cuộc, cô vẫn không lao vào ngọn lửa thiêu đốt, chỉ có thể nhìn từng đống quần áo và nhiều nguyên liệu quần áo biến thành bụi.

Hơn một giờ...

Không còn gì nữa cả.

Tâm huyết trong nhiều năm bị đốt sạch không còn.

Mạnh Thụ Vinh ngồi trên băng ghế đá bên cạnh.

Đồng thời, nhà máy cũng tuân theo các tiêu chuẩn quản lý quốc tế, nhân viên được đào tạo thống nhất, thậm chí Mạnh Thụ Vinh còn có kế hoạch đến Mỹ để xem liệu anh ta có thể tuân theo các tiêu chuẩn trần tích hợp của Mỹ hay không.

Tối qua, hai vợ chồng vẫn đang lên kế hoạch dời cửa hàng ra khỏi ngã tư và chuyển đến khu vực sôi động hơn sau Tết...

Anh dự định khuếch đại quy mô, dùng toàn số máy móc này để sản xuất sản phẩm mới, chuẩn bị cho đơn hàng ở Yến Thạch Hóa.

Mấy ngày trước, sau khi trở về từ Tân Thành, anh ta đầy tham vọng mà vay một số tiền lớn để mua máy móc...

Anh ta tự lẩm bẩm.

"Máy sưởi... quạt điện..."

Điếc tạm thời.

Hắn lắc đầu một cái...

Vẫn không nghe thấy gì.

Vợ anh Lý Ái Phượng càng vội, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô đã tát anh thật mạnh.

Lúc này anh mới nghe được một chút.

Chỉ là, ù tai liên tục.

Che mặt, anh lại mờ mịt liếc qua nhà kho.

"Ba triệu..."

"Ba triệu tiền máy..."

Anh ngước lên, chỉ thấy mặt mũi vợ dữ tợn đóng mở miệng, nhưng lại không biết cô ấy đang nói gì.

Người vợ còn chưa hoàn hồn gần đó chạy đến, nói rất nhiều thứ với anh ta.

Hút từng điếu thuốc một.

Anh ta chỉ cúi đầu.

Tiếng ồn ào và bàn tán bên cạnh dường như không ảnh hưởng đến anh...

Cúi đầu.

Nhưng...

Một đám cháy lớn.

Đốt cháy toàn bộ dã tâm và ước mơ tương lai của bọn họ.

5 giờ chiều.

Lửa tàn cũng dập tắt.

Vợ chồng Mạnh Thụ Vinh bước vào nhà kho...

Tiêu điều tan hoang.

Vật liệu trần tích hợp bị đốt cháy đến biến dạng, mặc dù nó là vật liệu chống cháy, có thể phòng cháy ở một mức độ nhất định, nhưng ngọn lửa quá dữ dội, cho dù chống cháy thì cũng không chặn được biến dạng ở nhiệt độ cao...

Những đồ liên quan đến trần tích hợp như quạt điện, máy sưởi ấm, máy điều hòa...

Tất cả đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa này.

Nhà máy gia công mới cải tạo bên cạnh cũng bị thiêu rụi sạch sẽ, may mắn không có thương vong, nhưng thiệt hại về tài sản là không thể đo lường... ...

Chạng vạng.

Lúc Trương Thắng đến đây, hắn như sốc một chập khi nhìn thấy phế tích cháy đen.

Hắn thấy rất nhiều người quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận