Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 288. Nguy hiểm

Chương 288: Nguy hiểm

Lúc mới đến, trong đồng toàn là nghĩ cách xông pha ở Yến Kinh, đợi về sau kiếm được nhiều tiền thì sẽ mua lại nhà ở.

Sau đó, dần dần, anh ta phát hiện bản thân không có học vấn, chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ, năm nay, kể từ khi công ty tuyển dụng một nhóm bảo vệ là sinh viên đại học thì việc làm bảo vệ cũng bắt đầu yêu cầu trình độ học vấn!

Có lẽ...

Sau khi về nhà, có thể mình sẽ bị bạn bè và người thân móc mỉa đến chết.

Nhưng không quay về thì...

Mình có thể đi đâu chứ?

Ngay lúc anh đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, anh nghĩ đến một người...

Nhiệt tình đến lạ, cực kỳ giống với bộ dáng lúc trước khi muốn hỏi thăm tin tức từ anh ta.

"Ông chủ Lưu, tôi không phải trẻ con, ông không cần phải làm vậy, bây giờ tôi còn có giá trị gì với ông nữa?"

"Ông chủ Lưu... ông... có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là đón gió tẩy trần..."

Cuộc gọi là từ Lưu Khai Lập.

"Ừ, nên?"

Điện thoại reo lên.

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó giọng nói không còn nhiệt tình nữa:

"Tiểu Hứa, ra rồi à? Sao ra rồi mà không gọi cho tôi, tôi còn phí công đến cục cảnh sát, định giúp cậu đón gió tẩy trần đây thây!"

Anh ta vô thức trả lời điện thoại.

Nhưng người như Lưu Khai Lập, Hứa Bác Văn luôn cảm thấy mình phải đề phòng ông ta...

"Ông chủ Lưu, ông đột nhiên không đầu không đuôi nói những lời này, tôi không dám đồng ý..." – Giọng nói của Lưu Khai Lập khiến Hứa Bác Văn cảnh giác.

Lưu Khai Lập của 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' trong điện thoại, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.

"Tôi nói thật với cậu, Trương Thắng lấy đi trưởng cửa hàng của tôi mà không nói lời nào, giờ tiệm của tôi bề bộn vô cùng..."

"Hiện tại cậu đang gặp khó khăn phải không?"

"Đến chỗ tôi làm đi!"

Điện thoại của anh lại reo lên.

Trước khi Lưu Khai Lập kịp nói xong, Hứa Bác Văn đã cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu...

"Chúng ta đều bị Trương Thắng hãm hại, tôi có thể cho cậu một ít tiền giúp cậu kiếm việc làm, chỉ cần cậu nói thật với tôi..."

Đó là...

"Sau đó thì?"

Hứa Bác Văn hút một điếu thuốc.

Ánh đèn rất tối.

Giọng của Trương Thắng?

"..."

Sau khi anh nói xong, đầu bên kia điện thoại thở dài:

"Anh Hứa, ra rồi sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Hứa Bác Văn sững sờ!

Anh ta cảm thấy Lưu Khai Lập hiện tại rất nguy hiểm, giống như một con chó sẽ cắn bất cứ lúc nào, không từ thủ đoạn.

Anh ta nói hết rất nhiều thứ.

"Ông chủ Lưu, để tôi nói cho ông biết, đừng để tôi làm ra chuyện đê hèn gì, những gì tôi nói với nhân viên chấp pháp trong cục cảnh sát đều là sự thật, đúng vậy, bây giờ tôi vừa mới ra khỏi đó, giống như một con chó đây, nhưng làm người thì phải có lương tâm... Cho dù tôi có nghèo chết cũng sẽ không hại người khác..."

Anh ta đột nhiên ưu phiền.

Mặt đất rải đầy tàn thuốc.

Mùi lạ trong nhà cho thuê càng trở nên khó chịu, trộn lẫn thêm càng nhiều mùi hắc ín khó ngửi.

Dường như anh ta đang phải làm một lựa chọn khó khăn.

Nhưng lựa chọn cũng không kéo dài bao lâu, anh ta đứng lên nghiêm túc quét dọn phòng cho thuê một lượt từ trong ra ngoài.

Chiều tối, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ.

Anh đứng dậy, sau đó mở cửa.

Thấy Trương Thắng đang xách mộ hộp sữa bo và mấy bình rượu cùng chút đồ nhắm đứng ở cửa ra vào.

Trương Thắng vẫn như ba tháng trước, mặc quần áo bình thường, dưới chân có vẻ giản dị hơn, thay từ giày cứng sang một đôi dép lê.

Trên người hắn chẳng có chút khí thế 'thượng vị giả' nào, cười lên rất hiền hòa, hơi mang chút ngây thơ, như là về đến bộ dạng lúc trước mới lần đầu gặp nhau vậy.

"Anh Hứa, mới ra ngoài có thấy hơi xa lạ không?"

"Có hơi lạ lẫm..."

Xem như là anh ta chẳng còn gì cả.

Phút giây này...

Chỉ cảm thấy cổ họng cực kỳ khô khốc, muốn nói điều gì đó, nhưng thật lâu cũng không thể nói ra.

Ban đầu, Hứa Bác Văn vẫn có thể duy trì lý trí cảm xúc nhất định, nhưng khi uống một ly rượu vào, nháy mắt tâm lý Hứa Bác Văn dâng lên vô số cảm xúc.

Trừ việc làm bảo vệ...

Còn có thể làm được gì khác?

Có chút sức lực, nhưng người có sức thì đầy đường ra.

"Anh Hứa, rất cảm ơn lúc trước anh thu lưu em, nếu khi đó không có anh giúp đỡ, đoán chừng em vẫn phải đi không ít đường vòng nữa, ở đây em mời anh một chén!"

Trương Thắng tự nhiên mà lấy bàn ở bên cạnh ra, đặt đồ nhắm lên, cũng rót một chén rượu cho Hứa Bác Văn.

Sau khi Hứa Bác Văn nghe xong, cảm thấy khó chịu:

"Giám đốc Trương, tôi..."

"Khi không có ai thì hãy gọi em là Trương Thắng."

"Tôi, cái này..."

Mặc dù sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Hứa Bác Văn vẫn không thể nghĩ ra mình có giá trị gì.

Vào lúc anh ta đang ở thung lũng lại tìm đến, rõ ràng là chứng tỏ bản thân còn có giá trị với Trương Thắng.

Trương Thắng là người thông minh...

Trong lòng Hứa Bác Văn nảy ra cảm giác cảnh còn người mất, nhìn rượu và sữa do Trương Thắng đưa qua, ban đầu anh ta không dám đưa tay nhận, nhưng suy nghĩ một lát lại nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận