Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 124. Tôi không phải là kẻ vô dụng... 2

Chương 124. Tôi không phải là kẻ vô dụng... 2

Nháy mắt, anh ta cảm thấy sự tự tin của mình đột nhiên bị đả kích trước nay chưa từng có, cuối cùng ở trước mặt Trương Thắng cũng không ngẩng đầu lên được.

"Ngay từ đầu không đã bình đẳng, sau đó lại không có lợi thế gì... Lãnh đạo bằng lòng nói chuyện phiếm với thầy cũng đã là phép lịch sự lớn nhất rồi!"

Trương Thắng không hề cố kỵ mặt mũi của Thang Vũ chút nào, tiếp tục rắc một nắm muối lên vết thương của anh ta.

Thang Vũ cúi đầu ăn cơm.

Tuy ăn cơm nhưng trên khóe miệng lại mang theo chút cảm giác chua xót nói không nên lời.

Thật ra rất nhiều lần anh ta rất hiểu tình cảnh của mình.

Nhưng bản kế hoạch của Trương Thắng lại khiến cho anh ta cảm thấy tất cả rất khả thi, cũng có thể tán gẫu, vì thế anh ta mới đi...

"Nếu đã ngủ đông thì vì sao lại cho tôi một bản báo cáo như vậy, rốt cuộc cậu muốn làm gì! Chuyện này rất vui sao? Nhìn tôi bị chế ngạo, bị vấp phải trắc trở, cậu rất thoải mái à?"

Anh ta cảm thấy Trương Thắng đúng là đang đùa giỡn anh ta!

"Trương Thắng, vậy thì cậu nói xem tôi nên làm gì?"

Trong lòng lại tức giận!

Nhưng ít nhất Trương Thắng này phân tích lòng người vô cùng nhuần nhuyễn.

"Vậy cậu..."

Thậm chí anh ta còn hoài nghi nửa đoạn trước trong bản kế hoạch của Trương Thắng tâng bốc thân phận của anh ta chính là vì cổ động mình đi tìm lãnh đạo trường nói chuyện, sau đó vấp phải trắc trở, sau đó cậu ta lại chìa tay ra giống như vị chúa cứu thế.

Anh ta thực sự đã chuẩn bị ngủ đông tốt, trước hết đi làm nhưng tại sao lại ở thời điểm này nâng tâm trí khởi nghiệp của anh ta lên, sau đó lại cho anh ta một cái tát?"

Bản thân đại khái... bị cậu ta hoàn toàn nhìn thấu.

Mặc kệ là đúng hay không...

Thang Vũ ngẩng đầu nhìn Trương Thắng chằm chằm.

"Ngủ đông cũng không phải thành thật đi làm mà là lợi dụng một ít tài nguyên sẵn có trong trường học để chúng ta gia tăng lợi thế, cho thầy gia tăng giá trị. Thầy Thang, thầy còn chưa hiểu sao?"

"Ngủ đông, chờ đợi, ít nhất có thể ăn một miếng cơm, lần trước khi chúng ta trò chuyện trong quán cà phê, em đã nói với thầy cái gì!"

Trương Thắng nhìn dáng vẻ này của Thang Vũ, bỗng nhiên thở dài một hơi, cậu ta cảm thấy mình hẳn là đã nói rõ ràng lắm rồi.

"Em chỉ là lập kế hoạch tương lai cho thầy, em không nói bây giờ sẽ làm mà..."

Lời nói trong cổ họng Thang Vũ lại bị nghẹn lại, sau đó sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Trương Thắng lấy mấy bản báo cáo số liệu vừa in xong không bao lâu ra rồi nhìn Thang Vũ.

"Quên đi, thầy Thang, em sẽ cho thầy một báo cáo nữa vậy, đây là bảng xếp hạng bán xe đạp điện nửa đầu năm 2009 với tin tức báo cáo xe điện tự bốc cháy, báo cáo tuổi thọ bình điện."

"Thầy Thang, thầy có thể vừa giảng dạy ở học viện, vừa giúp em suy nghĩ ra một loại pin có thể lớn hơn pin xe điện trên thị trường bao nhiêu nhưng dung lượng lại lớn hơn, ừm, hoặc là an toàn hơn một chút không?"

"Con đường này không thông, chúng ta có thể tạm thời đi một con đường hơi xa một chút, bước đầu tiên thầy phải có giá trị thương hiệu của mình!

"Thầy Thang của em ơi, thầy phải biết rằng rất nhiều chuyện cũng không phải một lần là xong, giá trị là phải tích lũy từng chút một, em biết thầy có năng lực, có tài hoa nhưng thầy lơ lửng ở trên trời lâu như vậy, nên xuống hạ chân xuống đất thở một chút..."

"Làm thế nào để gia tăng lợi thế? Tôi ở đây làm sao có thể gia tăng?"

Một lúc sau, Thẩm Tú Quyên đến văn phòng tìm Thang Vũ thương lượng khóa học tuần sau.

Sau nửa tiếng Trương Thắng rời khỏi văn phòng.

"..."...

"Giá trị thương hiệu gì?"

"Bây giờ làm xe điện không phải là quá muộn hay sao, bây giờ ở các thành phố lớn, doanh số bán xe điện gần như bão hòa, có rất nhiều thương hiệu xe điện và thương hiệu pin cũng rất nhiều..."

"Chúng ta không thể làm nông thôn bao vây thành thị sao? Đường đi chìm xuống, mở rộng mạng lưới thị trấn một chút, thương hiệu xe điện nhiều, thương hiệu pin cũng nhiều nhưng hiệu suất chi phí càng cao, an toàn càng cao, bất luận ở thị trường nào cũng có sức cạnh tranh! Thân phận tiến sĩ năng lượng mới đại học Yến Kinh của thầy chẳng lẽ không nghiên cứu được những bình điện chính hiệu? Chờ sau khi thầy nghiên cứu ra, em phụ trách tìm kênh đi bán! Chờ lượng tiêu thụ đi lên, giá trị cao, thầy lại mang thành tích, mang vốn liếng của mình đi tìm trường học nói chuyện về cơ sở huấn luyện thực tế..."

"..."

"..."

Trương Thắng thở dài, đột nhiên cảm thấy nói chuyện với Thang Vũ vô cùng mệt mỏi:

"Có ý gì? Chẳng lẽ kêu tôi làm xe điện?"

Thang Vũ tiếp nhận báo cáo, đọc một loạt số liệu sau đó choáng váng:

Sau đó...

Cô thấy khói lượn lờ trong văn phòng.

Thang Vũ cả người yên lặng ở trong góc hút thuốc, trong mắt toàn là tơ máu...

Dường như anh ta bị đả kích thật lớn...

"Tôi, Tú Quyên, có phải tôi rất vô dụng hay không?"

Thẩm Tú Quyên chưa bao giờ thấy Thang Vũ như vậy.

Dù trước đó khởi nghiệp khắp nơi đều vấp phải trắc trở, bị người ta chế ngạo cũng chưa bao giờ nghe được một câu như vậy từ miệng Thang Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận