Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1312: Miễn mấy cái này đi

"Giời, chú em Trương, còn giải trình gì cho tôi chứ, cậu cho thêm cái ghế là được không phải ư? Thêm một giải, chẳng hạn như giải thưởng của Ban giám khảo, Giải thưởng Thành tựu trọn đời, chẳng hạn như... Tôi nghĩ

"Chủ tịch Lý, tôi cảm thấy..." – Trương Thắng nhíu mày.

Trước khi Trương Thắng kịp nói xong, Lý Khánh Minh lại nói thêm một câu nữa:

"Giám đốc Trương, là một trong những người đề xuất cho 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California', tôi có thể giúp cậu nói vài lời trên sân khấu, tôi cũng có thể tham dự với tư cách khách mời trao giải đặc biệt, giúp cậu nâng tầm..."

Đổng Siêu ở bên cạnh kích động gật đầu, nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.

Trương Thắng vẫn cười và hứa hẹn mình sẽ suy nghĩ một chút.

Nhưng trong thâm tâm, hắn đã biết ý đồ của Lý Khánh Minh.

Đầu tiên là nhét phim, thứ hai là thấy 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' ngày càng có uy tín, bắt đầu muốn đến hái quả.

"Chủ tịch Lý, tất nhiên anh không phải người ngoài... nhưng quy tắc là không thể thay đổi."

"Trương Thắng, cậu có biết tôi đã nói bao nhiêu lời hay ý đẹp về cậu, về giải thưởng điện ảnh này trước mặt Bộ trưởng Chu không? Nếu tôi không nói tốt với Bộ trưởng Chu, nếu Bộ trưởng Chu không nói với cấp trên về giải thưởng này, nếu không phải có mấy ông già tôi đứng sau đẩy giúp cậu thì chưa chắc cái giải thưởng điện ảnh này của cậu nổi được như ngày hôm nay... một câu của chúng tôi cũng đủ để hủy bỏ cái giải này!" – Lý Khánh Minh nhìn chằm chằm Trương Thắng, ý trong lời đã hơi mang chút uy hiếp.

"Tôi là người khởi xướng và là người tổ chức, nhưng tôi không hiểu rõ về điện ảnh, lúc trước khi làm giải thưởng điện ảnh này, tôi đã hứa với Avery Tashi rằng đây sẽ là xã hội điện ảnh không tưởng, không chấp nhận bất kỳ quấy nhiễu nào từ bên ngoài, chỉ giữ lại thẩm mỹ nghệ thuật chân thật nhất..."

"Chủ tịch Lý, đây không phải ra vẻ, mà là báo danh năm nay đã kết thúc..."

Nghe Trương Thắng cứ luôn nói cho qua, vẻ mặt của Lý Khánh Minh lập tức hơi tối đi, cũng không còn cười nữa:

"Được, rất tốt, Đổng Siêu, đi thôi! Hôm nay chúng ta sẽ thông báo cho tất cả các đạo diễn trong 'Hiệp hội Đạo diễn' rời khỏi cái giải này... để tôi xem, đạo diễn đều đi rồi thì cái giải này của cậu còn trao được cho ai!" – Lý Khánh Minh nghe xong, gương mặt lạnh đi.

"Chú em Trương, cậu cần phải mở rộng tầm mắt lên, chúng tôi đều quen với người đứng đầu Hiệp hội Điện ảnh Hoa Hạ và Bộ Văn hóa. Nếu cậu muốn biến 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' thành một giải thưởng thực sự có tầm cỡ thế giới thì thật sự không thể thiếu được sự giúp đỡ từ những người như chúng tôi... mấy ông già chúng tôi cam tâm làm bàn đạp cho cậu, giúp cậu có mặt mũi hơn..."

Trương Thắng ngừng cười, mặt tối sầm đi.

"Đề xuất cái gì, cậu là người tổ chức, chú em Trương, miễn ba cái này đi..."

"Tôi sẽ đề xuất với ban tổ chức..."

"Trương Thắng, cậu nhất định phải ra vẻ ư?" – Lý Khánh Minh hít sâu, anh ta chưa từng nghĩ tới Trương Thắng sẽ không nể mặt như thế. 975

Trương Thắng không đứng dậy tiễn họ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.

"Sao chúng tôi có thể là bên ngoài được?" – Vẻ mặt Lý Khánh Minh đột nhiên lạnh đi.

"Rất nhiều người trên thế giới đều theo dõi giải thưởng này, và cũng có rất nhiều lãnh đạo ở trên nhìn vào, chủ tịch Lý, tôi rất mong anh mang những đạo diễn kia đi, tôi cũng mong anh mang liền bây giờ, không mang thì tôi khinh lắm!"

"Chủ tịch Lý, nếu anh tới đây nói chuyện phim ảnh, chúng tôi hoan nghênh, nhưng nếu anh tới đây muốn dùng chuyện này để trấn áp tôi, tốt nhất đừng phí lời nữa, tôi mới 24 tuổi nhưng tôi không người mà anh nói dăm câu là có thể chèn ép được!"

Đổng Siêu cũng tối mặt, nhưng không nói gì, chỉ đi theo Lý Khánh Minh.

"Đúng vậy, anh ta sẽ không tham gia, ừ, tối nay bên anh nói chuyện với các đạo diễn của chủ tịch Lý đi, nói là chủ tịch Lý không cho họ ngồi ở đấy..."

"Alo!"

Sau khi Trương Thắng gọi điện thoại xong, hắn mỉm cười nhìn bóng lưng của Lý Khánh Minh.

Bóng lưng Lý Khánh Minh dừng lại.

Cảm giác ấm áp tốt hơn nhiều so với vạn vật héo tàn ở Hoa Hạ.

"..."

Sáng sớm ngày mai cũng sẽ là buổi chiếu cuối cùng của «Đường Miêu Truyện».

Là ngày triển lãm phim thương mại cuối cùng của 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California'.

Ngày 6/11.

Đang định chạy thì nghe thấy Trương Thắng nhấc máy.

Vẻ mặt Lý Khánh Minh đột nhiên méo mó...

Gió biển xa thổi vào mặt Trần Khải.

Một tia hoàng hôn ở phía chân trời biến mất trên mặt biển, nhuộm nó thành một màu đỏ máu lung linh.

"Chủ tịch Lý có chỗ ngồi trong giải thưởng của chúng ta sao? Tốt, xóa chỗ đi, thay người khác vào..."

"..."

"E là chủ tịch Lý không đồng ý? Tại sao lại không? Hiện tại anh ta đang ở văn phòng của tôi đây, đúng không chủ tịch Lý?"

"Gọi liền!"

Sau buổi chiếu cuối cùng là lễ bế mạc 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California', cũng là ngày khai mạc giải thưởng.

"Đã đàm phán thành công bản quyền với Nhật Bản, hãng phim Nhật rất coi trọng và đánh giá cao bộ phim này, họ nói đây có thể là bộ phim Hoa Hạ được mong đợi nhất trong lịch sử phim Nhật..."

"'Khu Thương mại Quốc tế Nam California' có nhiều nhà sản xuất phim muốn có bản quyền phim của chúng ta, chúng ta là một trong những bộ phim được mong đợi nhất năm nay trong số các bộ phim chưa tham gia tranh giải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận