Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 834: Trà năm tệ

Hắn gọn gàng dứt khoát mà nhìn chằm chằm Trương Thắng.

"Trương ca, cho tới bây giờ tôi đều không tìm anh hợp tác, lúc trước anh nói với tôi một hệ liệt khốn cảnh, tuy là lời khuyên, nhưng cũng chỉ là tình cảnh của bản thân anh có thể tham khảo, trên thực tế, kể từ khi tôi mắc nợ hai trăm vạn, từng bước một đi tới bây giờ, dọc theo con đường này, tôi gặp rất nhiều trợ giúp, nhưng cho tới bây giờ đều không dựa vào người khác một cách chân chính trên ý nghĩa... Tôi chưa hề muốn trở thành tư bản, tư bản lại chèn ép như thế nào tôi đều có lòng tin bảo vệ chính mình, đổi một câu khó nghe hơn, coi như tôi sụp đổ, tôi cùng lắm đổi lại một đường đua mới... Hoặc cùng lắm thì, tôi đã có nhiều tiền như vậy, để bình bình thản thản mà sống qua ngày không hoang phí thì không có vấn đề!"

"..."

"Các người thích tranh liền tranh, thích đánh liền đánh, tôi còn có thể bị đói sao?"

"..."

Nhìn vẻ mặt không quan trọng của Trương Thắng.

Trương Hưng ý thức được Trương Thắng so với bất luận kẻ nào đều khó quấn hơn.

Trầm tư trong chốc lát, Trương Hưng rốt cục thở dài nhìn bàn trà:

Mẹ!

Sáng sớm.

"Đệt!"

Ngày mùng 1 tháng 11.

"Trà này của cậu chỉ chừng trăm tệ là cùng, cậu đau lòng cái rắm..."

Trương Hưng rất mệt mỏi...

"Đừng châm trà, thật sự không uống nổi nữa!"

Trương Hưng mang theo đoàn đội luật sư đi tới 'Giao hàng tận nơi Tổ Ong' tiến hành hiệp đàm hợp tác lần thứ nhất với Trương Thắng.

"Nói nhảm! Năm tệ một cân Phổ Nhị, nào có trăm tệ, anh cho rằng tôi sẽ chiêu đãi trà trăm tệ sao?"

"Trương ca, anh cũng đừng nói có hay không, hoặc là ký hiệp nghị hợp tác, đánh cược một lần, hoặc là rời đi, đừng có giành trà của tôi... Tôi pha cho anh nhiều trà như vậy, tôi cũng xót tiền nước trà..."

Con hàng này mẹ nó hiện tại đúng là một chút cũng không giả vờ!...

Mà Trương Thắng lại thần thái sáng láng.

Sắc mặt Trương Hưng đỏ rực, không biết là tức giận hay là ủy khuất.

Nửa đoạn sau đều là 'Văn phòng luật sư Tổ Chim' phía sau Trương Thắng bàn bạc với Trương Hưng, Trương Hưng nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng chi tiết, sợ đối phương đào hố cho mình, mà Trương Thắng thì đi ngủ.

Lần hiệp đàm này bắt đầu từ buổi sáng, kéo dài đến sáng sớm ngày mùng 2 tháng 11, lúc này mới ký hợp đồng "hiệp nghị chiến lược".

Trong đầu đều là suy nghĩ muốn tìm cái giường nằm một chút.

"Chúng tôi từng đàm phán hợp đồng kinh doanh điện thoại với các nhà khai thác. Ngoài ra, chúng tôi có app riêng... Tôi muốn tạo một vài trò chơi trên thiết bị di động để thu hút lưu lượng truy cập vào app..."

"A, Trương ca, sau khi ký hợp đồng, hiện tại tất cả mọi người đều là người của mình, tôi cũng không gạt anh, đây là các ông chủ điện thoại hàng nội địa hợp tác với tôi..."

Thanh niên đầu trọc run lên, sau đó cười gượng:

Thời điểm Trương Thắng cầm hiệp nghị rời đi, hắn thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc, đi theo một đám mặc âu phục, tựa hồ là các ông chủ nhãn hiệu điện thoại không chính hiệu.

"..."

Buổi sáng.

Hai người tựa hồ trò chuyện về trò chơi điện thoại.

Sau đó...

Trương Hưng nhìn cái thanh niên đầu trọc kia kéo Trương Thắng đến góc hẻo lánh.

"Trương tổng, bọn họ là..."

"Trương tổng, tôi mới vừa làm xong hạng mục này, cậu để cho tôi từ từ, tiếp thêm lần nữa chắc tôi sẽ tiểu ra máu mất..."

"Vậy cậu đề cử một người đi ..."

"Tôi đang muốn nói với cậu việc này..."

"Vậy các ông đây là..."

Trương Hưng nhìn thấy Trương Thắng quay đầu, nhìn về phía một thanh niên đầu trọc.

"Cái này giữ bí mật... tranh thủ trong tám ngày thiết kế ra được, Hứa tổng, hạng mục trò chơi anh có muốn thử lại lần nữa hay không?"

"Trò chơi gì?"

Trò chơi điện thoại?

Trương Hưng sững sờ...

Sau đó lắc đầu, lơ đễnh đi cùng với đoàn đội luật sư đi lên xe.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một tuần lễ sau, Trương Thắng lại oanh tạc ra cái đường đua khác...

Đã từng có một vài người trung niên nói, điện thoại di động của họ chỉ cần có thể gửi nhắn tin gọi điện thoại là được rồi, các công năng loè loẹt khác đều không cần, thậm chí không cần tin nhắn cũng được, chỉ cần có thể gọi điện thoại.

Nhưng nếu như thật sự có một cái điện thoại như thế bày ở trước mặt ngươi, vậy đây chính là một cái nan đề không thể vượt qua.

Không có mấy phím bấm đó, làm sao để bấm số gọi điện?

Cũng giống như những chiếc máy đen trắng ngày xưa, nhập liệu mất nửa tiếng hay một tiếng bằng ngón tay?

Khoa học kỹ thuật đang không ngừng tiến bộ.

Từng có lúc, điện thoại được định nghĩa là "công cụ truyền tin" đơn giản nhất.

Lịch sử của nó chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn mười năm lại một lần nữa được định nghĩa lại, từ chiếc máy trắng đen đến màu sắc sinh động, từ dùng ngón tay để nhập dữ liệu đến dòng iPhone dùng bút thay ngón tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận