Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 247. Tề Dự Phú

Chương 247: Tề Dự Phú

Nên là so với các khu khác có đường phố hỗn loạn, người nghiện ngập cắn thuốc, tầng tầng lớp lớp những công việc cần nhân viên nữ, tính ra thì chính bản thân cảnh sát trưởng Leo John đã quản lý khu vực này ngay ngắn trật tự hơn.

Mặc dù vẫn là một phần của khu ổ chuột, nhưng nơi này có trường học, có quán cà phê, chỗ ăn chơi, sân bóng, ...

Nghiễm nhiên là một thành thị thu nhỏ.

Văn phòng của ông ta đặt ở góc hẻo lánh nhất của hướng Đông, nơi đó gần khu trung tâm của Rocinha.

Ánh nắng bao phủ văn phòng cả ngày, mỗi buổi sáng ngồi uống cà phê là khoảnh khắc mà ông hài lòng nhất.

Ngay hôm nay...

Một người Hoa hơi béo đến gõ cửa phòng làm việc.

Nể mặt tên người Hoa này biếu nhiều 'quà đắt', Leo John tiếp đãi ông ta vô cùng nhiệt tình, còn mời uống cà phê.

"Ngài Leo John tôn kính, chào ngài..."

Tề Dự Phú đến đây là muốn dựng một sự kiện cỡ nhỏ hoặc lớn gì đó ở phía Đông khu ổ chuột.

Leo John gật đầu cầm lấy điện thoại.

Nhất là rất nhiều người Hoa ở tỉnh Chiết đến Brazil làm ăn, bọn họ thông minh tài giỏi, rất có óc buôn bán.

"Nhưng do vài nguyên nhân mà tạm thời tôi không thể tới được, cho nên chỉ có thể nhờ chú của tôi đến..."

Người Hoa kia lộ ra nụ cười nhìn khờ khờ, vừa tới đã đưa xì gà cho ông trước.

"Chúng tôi đến từ phương Đông, Hoa Hạ chúng tôi và Brazil vẫn luôn giữ vững mối quan hệ tốt đẹp và mậu dịch, trong lịch sử thì ta càng là các cường quốc bạn bè về thi đấu thể thao..."

Người Hoa ngây thơ chân thành giới thiệu bằng phiên dịch tên là 'Tề Dự Phú'. Đến từ Yến Kinh.

Ông không lạ gì người Hoa, thậm chí còn quen biết rất nhiều thương nhân đến từ Hoa Hạ.

Uống được nửa tách cà phê, Leo John hỏi khi nào thì làm sự kiện này, tên người Hoa kia lấy điện thoại ra ý bảo ông cầm nó.

"Trong lúc trò chuyện, chúng tôi biết được nơi mà Lacey ở thiếu mất các trò giải trí, dưới lời mời chân thành và tha thiết của Lacey cùng với ước ao muốn đến Brazil của tôi, tôi hi vọng một vài bộ điện ảnh bên Hoa Hạ có thể qua lại tốt đẹp với Brazil..."

Chuyện như vậy đương nhiên là phải có sự đồng ý của Leo John.

"Vì lý do này, tôi mong muốn tặng một khoản phí đồ uống cho thành phố nơi ông Leo John sống, đồng thời, chúng tôi có thể dựng một sân khấu điện ảnh cho nơi của Lacey – người bạn tốt của tôi ở Brazil miễn phí, để họ có thể xem các bộ phim hay, và nếu tạo ra doanh thu, 40% doanh thu sẽ là của ngài..."

"Tôi từng nhìn thấy Brazil trên TV, đúng là một đất nước tươi đẹp, cho nên tôi vô cùng ước ao, đến cả nằm mơ cũng muốn đi du lịch..."

"Tôi đã nghe qua câu chuyện của ngài, ngài là một người vô cùng lương thiện, một người tốt rất có phẩm cách, tôi có một người bạn tên là Lacey và cũng chính cậu ấy đã kể cho tôi nghe về câu chuyện của ngài."

"..."

"Tất nhiên tôi mong ngài có thể giữ gìn trật tự của chúng ta..."

"Chú nhìn nè, chỉ có mấy chục nghìn đồng, chính là bởi vì chỉ có mấy chục mà không phải mấy triệu hay mấy chục triệu, cho nên nhất định nó không thể nào là giả được, ai đi lừa đảo mà đòi ít thế chứ!"

"Ngoại trừ tiền điện, xin ngài hãy yên tâm rằng chúng tôi không cần bên ngài cung cấp bất kỳ phí tổn nào, chính chúng tôi sẽ dàn dựng sân khấu và chiếu phim..."

"..."

"Tôi hi vọng có được sự tán thành của ngài cũng như hi vọng ngài có thể đóng một con dấu trên tấm thư mời, như thế chúng tôi mới có thể bàn bạc chuyện chiếu phim với các đạo diễn ở Hoa Hạ..."

'Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California'...

Xem ra đứa cháu trai này mong giải đến khùng điên rồi.

Sau khi Cao Viễn nhận điện thoại của cháu trai là Cao Huy, chỉ biết lắc đầu.

"Chúng ta hoàn toàn có thể viết một bản hợp đồng!"

"Chú nhìn nữa nè, phí để biên tập lại cho của bọn cháu không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu."

"Chú... chú phải dẫn dắt bọn cháu, người trẻ tuổi như bọn cháu quay phim chẳng dễ gì, hơn nữa bọn cháu còn bị giải Kim Mã thao túng màn đen, chú, chú không phải không biết!"

"Chú, van nài chú luôn, chú mang tham gia đi, tiền cứ để cháu trả được chưa?"

"..."

"Tham gia đi chú, đây là một giải thưởng quốc tế đó, chú nhìn thử đi, của bọn cháu và của chú chắc chắn có thể chém ngang tất cả!"

"Chú! Nào có giải điện ảnh ao làng nào chuyên nghiệp như vậy chứ?"

Khi phiên dịch nội dung trong điện thoại cho Leo John, ông ta nhìn thoáng qua người Hoa trước mặt, càng lộ ra nụ cười nhiệt tình hơn. ...

Có quá nhiều lỗ hổng.

Ông đã tìm hiểu qua, các địa danh trên trang chủ chính nhiều chỗ là không tồn tại, một vài tấm hình là photoshop.

Chỉ có mấy đứa ngu mới tin cái âm mưu thô thiển như vậy.

Nhưng mà đại khái thì trên đời này đúng là có đồ ngu.

Cao Viễn bật máy tính lên, xem bản demo của mà cháu trai gửi đến.

Sau khi xem xong, mặt Cao Viễn hiện lên chút kinh ngạc.

Mặc dù bản này dài hơn so với bản trước chút, nhưng dường như chỉnh sửa rất hoàn chỉnh, kể chuyện rõ ràng, nội dung cót truyện sáng tỏ, không còn là bản 'phim nghệ thuật văn nghệ' như hồi ở giải Kim Mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận