Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 794: Phẩm vị tầm thường

Tóm lại, ba la ba la nói rất nhiều thứ, nhưng nội dung hạch tâm chính là, 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' không có bất kỳ cái cửa sau nào, cũng không cho phép đi bất luận cái cửa sau nào, tất cả bộ phim điện ảnh đều được đối xử như nhau.

Bên tai quanh quẩn lời nói của Thẩm Tiểu Hi.

"Hô!"

Kha Triển Sí cười gượng.

Cho dù phi thường không cam tâm, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ, cũng không oán trời trách đất, mà chỉ yên lặng chân thành điền thông tin bộ phim «Kiếp sau» của mình xong, sau đó tải lên trang web chính thức của 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California'.

Làm xong hết thảy, liền không nói gì nữa... ...

Con người rất dễ dàng mất phương hướng.

Sau khi hưởng thụ lấy muôn người chú ý, dã tâm của họ sẽ nhanh chóng bành trướng, sau đó, thôi miên bản thân, cảm thấy mình đúng là một người tôn quý nhất trên thế giới này.

"Cái tách cà phê này quá rẻ, chén trà này cũng cực kỳ tầm thường, Thẩm tổng, phẩm vị của cô nên tăng lên!"

Nhưng xét thấy hắn hình như biết được sự tình lập nghiệp của Trương Thắng, cũng hiểu biết một chút nội tình của 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California', cho nên Thẩm Tiểu Hi vẫn phải cho hắn một chút mặt mũi.

Hắn che giấu hết thảy rất tốt, bắt đầu bày ra bộ dáng ưu nhã uống trà.

Trên thực tế, thời điểm vừa nhìn thấy Tom, bản năng Thẩm Tiểu Hi cảm giác được một trận chán ghét và buồn nôn.

Làm cho trong thân thể của hắn có một cỗ hỏa diễm, không ngừng thiêu đốt lên.

Cực kỳ LOW, đồng thời cũng rất buồn cười.

Tom mặc âu phục, ngồi ở trên ghế sa lon 'NC Entertainment', dùng ánh mắt tham lam nhìn Thẩm Tiểu Hi.

"Anh đến cùng là muốn làm cái gì?"

Nhưng...

Cái bóng dáng thon dài kia, da thịt trắng noãn, cùng với biểu lộ lành lạnh...

Hắn một đường từ trong văn phòng phê phán bộ ấm chén cà phê trang trí, đương nhiên, cái váy giá mấy trăm tệ của Thẩm Tiểu Hi cũng nằm trong phạm vi phê phán của hắn.

"Trương tổng đang ở bên ngoài công tác, 'NC Entertainment' trước mắt là do tôi phụ trách, bất luận công việc hợp tác gì anh đều có thể nói với tôi..."

Làm một người huyết mạch tôn quý, nhất định phải duy trì lý trí, nhưng trong câu chữ vẫn phải lộ ra cao quý.

"Giữa người và người, cần giao lưu bình đẳng, nhưng sau khi tôi nhìn thấy cô, tôi không cảm nhận được bình đẳng..."

Cho dù gặp mặt một lần, nhưng Thẩm Tiểu Hi hoàn toàn không để ý tới vẻ "giả tạo" của Tom.

"Tôi muốn gặp Trương Thắng, có mấy lời, tôi hi vọng có thể tự mình nói với Trương Thắng..."

"..."

"Dùng một cách cực kỳ không có lễ phép mà nói, chính là tôi đứng ở trên đỉnh núi, mà cô đứng ở chân núi, tôi thấy nói chuyện với cô... cảm thấy không thú vị."

Tom băng lãnh mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiểu Hi uy hiếp nói.

"Cái gì mà không bình đẳng?"

"Tôi muốn liên lạc với Trương Thắng!"

Tom ngạo mạn uống một ngụm cà phê, sau đó lại chán ghét mà đặt lại ly cà phê ở trên mặt bàn.

"Tôi chỉ cần gặp cậu ấy một phút đồng hồ thôi!"

Thẩm Tiểu Hi chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ bài xích, hận không thể vung cặp văn kiện lên hung hăng đập lên người Tom.

"Tôi đã nói rồi, Trương tổng bề bộn nhiều việc!"

Thẩm Tiểu Hi nhìn chằm chằm Tom.

Bóng dáng Thẩm Tiểu Hi sắp rời đi liền ngừng lại, sau đó nghĩ đến 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' , hiện tại cái giải thưởng này đang có nhiệt hỏa bốc lên tận trời ở Trung Quốc, không thể để cho con người rách nát như Tom gây ra thêm bất luận một chút tì vết nào.

Nửa ngày sau, sắc mặt cô càng lạnh hơn:

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!"

"A, vậy ngài là người cao quý như vậy, 'NC Entertainment' chúng tôi đại khái là không giữ được ngài, ngài vẫn nên trở về đi!"

"Cô tốt nhất đừng đi, bằng không, tôi sẽ huỷ hoại cái 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' này, tôi thậm chí sẽ để cho hết thảy đều trở thành một trò cười!"

Ánh mắt Tom hiện lên vẻ tức giận, cảm thấy Thẩm Tiểu Hi nói chuyện biểu lộ thật khinh người, thái độ cũng không đứng đắn, hắn hít vào một hơi thật dài:

Tom nhìn thấy Thẩm Tiểu Hi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Tom đối mặt với biểu tình băng lãnh của Thẩm Tiểu Hi, tiếp tục nói.

Hắn nhớ rất rõ ràng, một năm đó, Trương Thắng cũng dùng thời gian một phút đồng hồ để thuyết phục hắn.

Sau đó, kéo hắn vào một thế giới ngợp trong vàng son.

Một năm sau...

Hắn tự tin mình chỉ cần có thể gọi được điện thoại cho Trương Thắng, hắn cũng có thể dùng một phút đồng hồ để thuyết phục Trương Thắng tiếp tục nâng đỡ hắn.

Thẩm Tiểu Hi không trả lời, trong đầu không ngừng cân nhắc lấy đủ loại sự tình, cuối cùng yên lặng ngồi về trên ghế.

Trương tổng...

Thời điểm lập nghiệp trước đây quả thật từng làm một chút thủ đoạn, dù không phạm tội, nhưng cũng có chút không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Loại thủ đoạn này nếu như toàn bộ bị Tom vạch trần ra, có hại cho hình tượng của Trương tổng.

"Cậu mời tôi trở thành một trong ban giám khảo của 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California', để báo đáp lại, tôi sẽ xem xét tiền quảng cáo, cho cậu 10%..."

"Hợp tác cái gì?"

"Trương Thắng, tôi muốn hợp tác với cậu..."

"Tom, xin chào!"

"Trương Thắng..."

Sau khi Tom cầm được điện thoại, trên mặt không giấu nổi vẻ hưng phấn và đắc ý, sau đó, nhận điện thoại.

"A, được, cô đưa điện thoại cho cậu ấy đi."

"Vâng!"

"Nhớ mở ghi âm..."

"Ân..."

"Cậu ấy ngồi ở chỗ có camera?"

"Đúng."

"Tốt."

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Trương Thắng cực kỳ ôn hòa, tựa hồ không có bất kỳ tiếng vọng gì.

Thẩm Tiểu Hi cuối cùng đưa điện thoại cho Tom.

"Trương tổng, Tom tới cửa, nói muốn nói chuyện một phút đồng hồ..."

"Thẩm tổng, thế nào?"

Cô rốt cục cũng gọi cho Trương Thắng một cú điện thoại.

Một vài chuyện, cô xác thực không dám tự chủ trương.

Nhưng...

Thẩm Tiểu Hi tuyệt đối không nguyện ý để cho hình tượng của Trương Thắng dính bất kỳ vết bẩn nào!

"Tom tiên sinh, 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' là một giải thưởng cực kỳ quan trọng, hơn nữa, trên liên hoan phim quốc tế là một giải thưởng có giá trị rất lớn, tha thứ cho tôi nói thẳng, cậu, có vẻ không có cánh cửa được làm ban giám khảo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận