Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1283: Đánh

Đầu bên kia điện thoại, Trương Viễn Kiều đột nhiên nói ra những lời này.

Đôi mắt đỏ hoe của Chu Hạo Bằng chợt sững ra, sau đó ngồi xuống ghế, ánh mắt dần mất tiêu cự.

4 giờ sáng.

Ban đêm cô đơn.

Một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá rơi dưới ngọn đèn đường.

Mùa thu qua đi, vạn vật suy tàn.

Chu Hạo Bằng lấy lại chút năng lượng, gọi cho Trương Thắng.

Bắt máy.

Hàng Châu.

Tiếng reo hò và ồn ào của 'Taozhu. com' dần yên tĩnh.

Thấy giá của 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' chưa điều chỉnh trở lại, vẫn là giá sau ngày hội!

Bình minh hơi hé.

Chu Hạo Bằng đăng nhập vào 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng'.

Ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.

Trương Thắng chỉ có một từ.

Mã Vân Hoa chưa bao giờ kiệt sức như vậy, giống như đã đánh một trận, chiến đấu hết lòng trên chiến trường, cuối cùng rơi vào vũng lầy vô tận.

Nhanh chóng mở 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng'.

"Đánh!"

5 giờ.

Mã Vân Hoa nhìn Trương Lỵ bước vào, muốn nói lại thôi.

Ngay cả 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' cũng chưa công bố doanh số bán hàng từ sự kiện 10/10!...

"Ngồi!"

Mệt mỏi nhưng dù thế nào cũng không ngủ được, anh đi đi lại lại trong phòng làm việc, thỉnh thoảng đôi mắt lại lóe lên vẻ khó chịu.

"Vào đi!"

"Không phải tôi đã cho nghỉ phép rồi à?" – Mã Vân Hoa nhìn chằm chằm Trương Lỵ.

Trương Lỵ im lặng, sau khi thấy Mã Vân Hoa dần bình phục, cô nói:

"Chủ tịch Mã, không phải tôi không biết đủ, chỉ là tôi muốn gần thêm một bước!"

"Chủ tịch Mã, chúng ta thắng chứ?"

Cơ bắp trên mặt Mã Vân Hoa khẽ co giật.

Trương Lỵ ngồi xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi không tập trung.

"Tôi sẽ luôn ghi nhớ sự cống hiến của cô, nhưng bây giờ không phải là lúc..."

Nhưng Mã Vân Hoa không hề tức giận hay khó chịu mà cuối cùng nói:

Trong khoảng thời gian qua, từ 'Trương Thắng' gần như đã trở thành cấm kỵ đối với Mã Vân Hoa!

"Một ngày 4 tỷ doanh thu, không tính là thắng sao? Đây không tính là thắng, không biết cái gì mới là thắng!" – Mã Vân Hoa đột nhiên kích động.

Mã Vân Hoa nghe vậy, mặt vô biểu tình ngồi trên ghế, hồi lâu không đáp lại lời của Trương Lỵ.

"Chủ tịch Mã, tôi chỉ muốn biết giá trị của mình đến đâu!" – Trương Lỵ hít một hơi thật sâu:

"Tôi cảm thấy mình không thua kém gì cái gọi là Lý Bân dưới tay Trương Thắng, xét về trình độ học vấn, vận hành, kinh nghiệm..."

"Chủ tịch Mã, gần đây các anh em đã làm việc rất chăm chỉ..."

"Cô cũng kiếm được tiền, mua ô tô, mua nhà, có được thứ mà nhiều người cả đời cũng không có được..."

Trong mắt Mã Vân Hoa không xác định, hồi lâu sau mới thản nhiên nói:

"Chủ tịch Mã, tôi bắt đầu kinh doanh với anh từ năm 2004. 7 năm qua, tôi làm việc chăm chỉ để duy trì 'Taozhu. com'... Tôi cảm thấy mặc dù mọi thứ vẫn chưa hoàn hảo nhưng cũng đã tận tâm với mọi thứ, đồng thời coi 'Taozhu. com' như ngôi nhà khác của mình, chưa cả kết hôn..." – Trương Lỵ lặng lẽ thở dài.

"Vậy thì lúc nào?"

"Trương Lỵ, cô hẳn hiểu rõ về khái niệm và ý tưởng 'Taozhu. com' của chúng ta khi mới thành lập. Chúng ta muốn cùng nhau thay đổi thế giới, nhưng trước khi thay đổi thế giới, chúng ta phải luôn giữ bình tĩnh và không bị yếu tố bên ngoài quấy nhiễu, chẳng hạn như leo núi, hoa cỏ dọc đường, nếu cô nghỉ ngơi hoặc thậm chí dừng lại chỉ vì những thứ này, cô sẽ không thể lên tới đỉnh trước những người khác..."

"Chủ tịch Mã, tôi đã không còn ở cái tuổi để nói về ước mơ nữa, dù anh nói tôi thiển cận hay nông cạn... tôi chỉ muốn một lời khẳng định cho sự chăm chỉ và cống hiến của mình trong 7 năm qua..."

"7 năm qua, tôi luôn để trong mắt, có thể hiểu được suy nghĩ của cô, tuy nhiên, tôi vẫn nói hiện tại không phải lúc, nhưng cô đừng lo, như đã hứa khi tôi chiêu mộ cô gia nhập 'Taozhu', chỉ cần cô theo tôi hướng tới cùng một mục tiêu, thứ nên có tôi chắc chắn không thiếu cô."

Nghe xong, Trương Lỵ chợt cười:

"Chủ tịch Mã, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, thì ra từ đầu đến cuối tôi đều là kẻ làm thuê..."

"Không phài làm thuê, chúng ta là bạn bè hợp tác, bây giờ là vậy, tương lai cũng thế..."

"Ha..." – Trương Lỵ đột nhiên cười nhạt, sau đó lắc đầu.

Ngay sau đó, cô ngừng câu thông với Mã Vân Hoa, quay người rời khỏi văn phòng.

Cuối cùng Mã Vân Hoa ngồi trở lại ghế, không lâu sau, anh ta nhắm mắt lại.

Bầu trời ngày càng sáng hơn.

Ngoài cửa sổ.

Sau khi cúp máy, Mã Vân Hoa đập điện thoại xuống đất.

"Vâng ạ!"

Những lời này gần như bật thốt ra từ kẽ răng!

Đi về yên tĩnh cũng tốt.

Nhưng...

Mã Vân Hoa gọi điện đến bộ phận nhân sự, lập tức yêu cầu bộ phận nhân sự chuẩn bị một số biện pháp để 'giải quyết vấn đề từ trong trứng nước'.

"Chủ tịch Mã..."

"Nói đi..."

"Các anh em đều rấy vất vả, chủ tịch Mã, chúng ta có nên... Bên Trương Thắng rất biết cách làm người, nhân viên ở dưới đều đang nghị luận, vừa rồi tôi thấy lúc giám đốc Trương – Trương Lỵ đi ra có chút cảm xúc gì đó..."

Nghe được câu này, sắc mặt Mã Vân Hoa nhất thời trở nên hung ác.

Một lúc lâu sau:

"Mọi người sẽ được cấp 300. 000 tệ, đến phòng tài vụ lấy!"

Chỉ tham lam lợi ích trước mắt, tầm nhìn cũng chỉ có nhiêu đó, sao có thể làm đại sự?

Chúng ta đang làm một chuyện vĩ đại đến nhường nào!

Cô không hiểu!

Anh nhìn thấy một tia sáng le lói.

Anh ta đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn bình minh ló dạng ở phía chân trời.

Mã Vân Hoa nhìn theo bóng lưng Trương Lỵ rời đi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, sau đó hít một hơi thật sâu.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa.

Anh bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Là từ Trương Lỵ.

Sau đó...

Anh thấy một lá thư từ chức.

"Cô có chắc muốn đi?"

"Tôi sẽ ở lại 'Taozhu. com' cho đến cuối năm nay, đợi cho đến khi anh tìm được đội ngũ quản lý mới rồi rời đi..."

"..."

Sau khi nhìn thấy đơn từ chức, Mã Vân Hoa nhìn một lát, sắc mặt lại rất bình tĩnh.

"Được, không cần đợi người tới, cô muốn đi lúc nào cũng được!"

Anh gật đầu, cũng chẳng thuyết phục gì.

Mặc dù sự ra đi của Trương Lỵ sẽ có tác động nhất định đến 'Taozhu. com'.

Nhưng...

Trên đời này nhân tài nhiều như vậy, thiếu một Trương Lỵ cũng chẳng sao!

Những ngày đầu lập nghiệp, anh đã từng thỏa hiệp, sau này 'Taozhu. com' thành công, anh không bao giờ thỏa hiệp với bất cứ thứ gì nữa chứ đừng nói đến cúi đầu!

Trương Lỵ đột nhiên cảm thấy tim mình giật lên...

Cả người lạnh đi, nhưng vẫn dừng bước.

"Chủ tịch Mã, Trương Thắng lại nổ súng trên Internet, nếu tôi rời đi lúc này sẽ ảnh hưởng xấu đến 'Taozhu. com'... Tôi sẽ ở đây ba tháng và rời đi sau khi ổn định lòng người!"

"Khỏi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận