Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 174. Sách mới

Chương 174: Sách mới

Cô bỗng nhiên nhận ra là người bạn tốt mà mình có thể chia sẻ kia, cũng đã rất lâu rồi không còn liên lạc...

Ngừng tay trên nút ấn gọi cho 'Trương Phán Phán', do dự rất lâu, cuối cùng thì cô ấy vận lựa chọn buông bỏ.

Có một số người...

Đến đến đi đi, duyên tụ duyên tán...

Mặc dù rất khó chịu ở trong lòng, giống như ở trong sinh mệnh của mình mất đi một người vô cùng quan trọng.

Nhưng nếu vẫn cố tình bảo vệ phần tình cảm đã dần dần xa cách này, sẽ chỉ càng khiến người ta khinh bỉ mình.

Cô ấy là Lâm Hạ!

Người sống trong một thế giới cổ tích thì không thể nào biết được ở trên thế giới này còn có người không có cơm mà ăn, không có quần áo ấm mà mặc, thậm chí, ngày sinh nhật được ăn một gói mỳ cũng là một loại hạnh phúc...

"Sách mới, nên cúi đầu nhìn xuống, là lúc để viết viết lách lách về mỗi một người đang giãy giụa cầu sinh..."

Sách mới...

Thì có thể coi 'Mùa Hè Năm Ấy' như là một cuốn truyện cho nhi đồng với những khát khao cho tương lai...

Lữ trình của 'Mùa Hè Năm Ấy' đã gần tới hồi kết thúc.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không có ai nhận máy.

Cho tới bây giờ chưa từng nợ Trương Phán Phán!

Buổi trưa.

Tiếp theo, cô ấy sẽ viết một cuốn sách mới.

Đứng trước ban công, nhìn chằm chằm thật lâu vào những chiếc lá rụng ngoài cửa sổ, rốt cục Lâm Hạ mới cất cuốn 'Mùa Hè Năm Ấy' lên trên giá sách rồi đứng dậy.

Khi nghĩ về những điều này...

Có đôi khi, nửa tháng cũng không nhận được một cuộc điện thoại của mẹ, thậm chí nửa năm cô không về nhà, cho dù là ngày lễ ngày tết thì mấy người cũng rất ít gặp mặt, cách duy nhất để liên lạc cũng chỉ có thể gọi điện thoại.

Lâm Hạ nhớ tới việc Trương Thắng dẫn cô đi xem rất nhiều thứ mà cô chưa từng thấy, tiếp xúc với những người mà cô chưa từng tiếp xúc...

Nhưng dù có gọi điện thì thông thường cũng nói được vài phút rồi cúp máy, một bầu tâm sự hay tủi hờn ở trong bụng cũng không biết chia sẻ với ai.

Sau khi ăn tối xong, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm số của mẹ.

Lâm Hạ cũng không sốt ruột, những năm này thì gần như cô đã quen với việc đó.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn, ngắm, ngắm, nhìn, trong lòng lại càng chua xót, nhưng sau đó lại tự nhắc nhở mình, thân phận của mình cũng chẳng giống với bình thường, mình phải kiên kiên cường cường thêm một chút.

"Có chuyện gì?"

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào bức ảnh chụp chung ở trên tường.

"??!!"...

Lại thêm một lần nữa không gọi được điện thoại, trong lòng Lâm Hạ khó tránh khỏi lại dâng lên vài phần thất vọng.

Dưới ánh đèn vàng vọt dưới chân cầu vượt, Lâm Hạ lại gặp mặt.

Ba giờ rưỡi, sáng.

Ngày 16 tháng 10.

Bức ảnh đó được chụp khi cô vừa tròn bảy tuổi, nhân dịp đi đến một công viên giải trí...

"Không phải là cậu muốn viết cuốn sách mới hay sao? Tôi mang cậu đi tìm tư liệu thực tế!"

"Hả? Tư liệu?"

"Ừm, ba giờ sáng, cậu có thể thức dậy được không?"

Đại khái hơn mười phút sau.

"Bạn học Lâm, ngày mai cậu có rảnh không?"

Sau khi trải qua sự thất lạc hụt hẫng ngắn ngủi trong lòng, cô nghe điện thoại.

Trong lòng cô tràn ngập mong chờ rồi cầm lấy điện thoại, nhưng kết quả lại phát hiện người gọi điện không phải là mẹ của mình, mà là Trương Thắng gọi tới.

Bên cạnh Trương Thắng còn có một đám người.

Đám người này đang vác máy quay, dưới sự hướng dẫn của Kha Triển Sí thì tất cả đều đang tò mò nhìn đông nhìn tây, dường như đều cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ ở bên trong ống kính.

Sau đó.

Dương như Kha Triển Sí nói cái gì đó.

Chỉ trong nháy mắt mà những học sinh kia đã buông máy quay xuống, nhìn vào Kha Triển Sí.

Vẻ mặt Kha Triển Sí thì lạnh lùng như băng, dường như đang mắng mỏ những học sinh này, hơn nữa âm thanh còn rất vang dội, đang ở rất xa mà Lâm Hạ vẫn có thể nghe được.

Còn Trương Thắng thì tựa như không hề có thay đổi gì so với một tháng trước.

Ăn mặc vẫn bình thường, nụ cười ôn hòa vẫn đọng lại trên mặt, cứ như vậy mà đứng sát lan can cầu vượt, nhìn về phương xa.

Đắm chìm trong ánh đèn đường, chiếc bóng của hắn bị kéo ra rất dài, rõ ràng đang ở trong một đám người nhưng lại có vẻ vô cùng cô độc.

Đương nhiên, loại cảm giác cô độc này có chăng cũng chỉ là một loại ảo giác, sau giây phút ngắn ngủi nhìn về phía xa, hắn lại đi vào giữa đám học sinh này, lộ ra thần sắc tương đồng với đám học sinh, nghiêm túc nhìn vào Kha Triển Sí.

Trong nháy mắt đó, ngỡ như là hắn lại hòa vào một thể với không gian xung quanh, ẩn vào khói bụi bình thường.

Sau khi Kha Triển Sí giáo huấn một hồi thì anh ta bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Trương Thắng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hạ, sau đó lộ ra nụ cười nhiệt tình rồi đón tiếp.

"Trương Thắng, các cậu làm phim tài liệu à?"

"Đúng vậy, ngay sau đây sẽ triển khai làm phim tài liệu, đây là điểm thứ nhất, chúng ta sẽ vác máy quay đi chậm rãi ở chỗ này, sau đó đi tới ga tầu điện ngầm để tiến hành bước dựng cảnh thứ hai!"

"Ga tầu điện ngầm?"

"Ừm, chúng ta sẽ ghi hình tàu điện ngầm lúc hừng đông và tàu điện ngầm lúc chạng vạng... Khi nào đi thì tôi sẽ dẫn cậu đi theo!"

"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận