Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 294. Sao có thể không thành công?

Chương 294: Sao có thể không thành công?

Trần Cảnh nghiêm túc nhìn Trương Thắng trước khi rời đi.

Ông rất thưởng thức Trương Thắng.

Ngày hôm đó...

Ông nhìn thấy Trương Thắng đầu đầy mồ hôi bước trong trung tâm, đến từng cửa hàng chào hàng, cho dù bị từ chối, thậm chí sắc mặt của chủ quán không tốt, bị xua đuổi cũng vẫn giữ vững nụ cười, đi đến cửa hàng kế tiếp...

Ông có ấn tượng rất sâu với Trương Thắng.

Sau đó...

Hắn đến tiệm cửa mình.

Trần Cảnh thì cúi đầu suy nghĩ kế hoạch cho thương hiệu.

Nếu muốn có hiệu ứng thương hiệu trong thời gian ngắn, vậy phải cần một người phát ngôn!

Người như vậy, sao có thể không thành công?

Cửa hàng này...

Hắn rất cố gắng!

Không có nhiều sức ảnh hưởng.

Cùng trò chuyện về bếp từ tích hợp với mình, thấy tiệm ông bận rộn đã quả quyết đi đến giúp ông làm việc một ngày...

Nhưng phí đại ngôn cho minh tinh quá cao.

Cũng rất có năng lực!

Việc bẩn việc nhọc gì cũng làm...

Sau đó, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến thứ quan trọng nhất.

Trong phòng ghế.

Trương Thắng đi về chỗ ghế ngồi.

Trương Thắng nhận được cuộc gọi từ Lâm Hạ.

Quá rẻ thì lại...

Đau hết cả đầu!...

Vừa hẹn không bao lâu thì Lâm Hạ được Trương Phán Phán gọi.

Lâm Hạ hẹn hắn để nói chuyện sách mới.

Đương nhiên thì cũng không có tệ...

Trương Thắng mỉm cười.

5 giờ rưỡi...

"Nếu cô ấy muốn đến thì để cho cô ấy đến đi, cô ấy vẫn luôn muốn tâm sự với tôi, tôi bận bịu nhiều thứ, khó được một hôm rảnh..."

"Đàn Chị, có chuyện gì vậy?"

"Giám đốc Trương..."

Trương Thắng nhận được điện thoại từ Trần Mộng Đình.

Đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Chỉ là một cô gái râu ria bình thường.

Hạng tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhưng bất luận là cô ấy nói gì hay làm gì, Trương Thắng chỉ cảm thấy thú vị.

Chọn một vài món ăn thường ngày, Trương Thắng kiên nhẫn đợi hai người Lâm Hạ đến.

Sau đó...

Trương Thắng cũng chả có ấn tượng tốt gì về Trương Phán Phán.

Trương Phán Phán...

Sau đó, Trương Phán Phán Phán muốn đi theo...

"Tôi nhận được điện thoại từ một thương hiệu, thương hiệu đó, tên là Nhà hàng Bàn Tiểu An..."

"Ồ?" – Khi nghe tên nhà hàng, Trương Thắng hơi sững sờ.

"Thương hiệu đó muốn nói về chuyện hợp tác kinh doanh liên quan đến A K, Thẩm Tiểu Hi đã thông báo cho Đỗ Huy rồi, nhưng nói cụ thể như thế nào thì có lẽ còn phải chờ cậu ở sau, cô ấy vừa đảm nhiệm làm người đại diện cho A K, chưa có kinh nghiệm mấy, hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không biết A K phải ký với giá bao nhiêu, tôi cũng không biết nhiều về lĩnh vực này, không dự đoán giá tốt được..."

"Được." – Trương Thắng gật đầu.

"Giám đốc Trương, bây giờ cậu đang ở đâu? Hay là tôi kêu Thẩm Tiểu Hi tới tìm cậu?"

"Ừm, tôi đang ở Nhà hàng Bàn Tiểu An." – Trương Thắng cười trả lời.

"Ồ, được rồi, địa chỉ, á, cậu đang ở đâu?" – Bên kia sững sốt một lát, sau đó kinh ngạc.

"Nhà hàng Bàn Tiểu An..."

"!!!"

Lần thứ ba...

Lầm đường lạc lối sao?

Thế chẳng phải là...

Rõ ràng là có thể tốt hơn, tại sao vẫn cứ muốn nghe theo lời của một tên bụi đời?

Ngay cả sau khi trở về, cô vẫn nghĩ Lâm Hạ rất ngu ngốc...

Hắn ta chẳng hiểu gì cả, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Lâm Hạ, khiến cho sách mới 'Mùa Hè Năm Ấy' của Lâm Hạ ký hợp đồng với Tinh Quang Vị Lai, rồi quậy hư mọi thứ của các cô!

Cô theo bản năng cảm thấy cảnh giác.

Sợ rằng người này sẽ lấy danh nghĩa 'bạn học' đến bên cạnh Lâm Hạ, lợi dụng chiếm hời.

Thực tế...

Dường như Trương Thắng thực sự đang làm chuyện như vậy.

Hắn lấy danh 'bạn học' để được đà lấn tới, hoàn toàn không ý thức được hắn và các cô là người của hai thế giới.

Như vậy càng làm cô khinh thường Trương Thắng.

Người ở đáy xã hội như là sâu mọt.

Lần thứ hai nhìn thấy Trương Thắng...

Cô không chỉ khinh thường, còn cảm thấy Trương Thắng là một người có ý đồ xấu xa khiến người ta nôn mửa.

Đây là một tiểu nhân không cùng đẳng cấp với mình, da mặt còn dày, hay thích mạnh mồm thổi phồng.

Khi lần đầu tiên gặp Trương Thắng, trong lòng Trương Phán Phán chẳng có gì ngoài khinh thường.

Trương Phán Phán và Lâm Hạ đã đến...

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau khi cúp máy...

Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên im lặng một lúc lâu.

Cũng chính là lần gặp lại Trương Thắng này, cảm xúc trong nội tâm cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mặc dù vẫn chán ghét Trương Thắng, cảm thấy Trương Thắng hơi bỉ ổi, nhưng trong lòng đã không còn sự khinh miệt đó nữa.

Cách đây một thời gian, chị Hồng liên tục kêu mình nói chuyện với Trương Thắng, cô cũng gọi cho Lâm Hạ muốn có số của Trương Thắng, kết quả...

Lâm Hạ không nói gì với cô cả.

Sau đó...

Chị Hồng dần dần gạt cô sang một bên.

Ban đầu rất tức giận với Lâm Hạ, nghĩ rằng sao Lâm Hạ lại là người như vậy, cho có số điện thoại thôi cũng chết à?

Hoàn toàn chẳng màng đến tình bạn gì cả!

Nhưng sau đó, sự tức giận đó biến thành hối hận vì lòng người thay đổi.

Cuối cùng...

Cô ấy mặt dày đi theo!

Cô muốn nói chuyện rõ ràng với Trương Thắng về 'Mùa Hè Năm Ấy'.

Có vẻ như quyền chủ đạo của 'Mùa Hè Năm Ấy' ngoài Tinh Quang Vị Lai ra còn có một phần trên người Trương Thắng, đây là thông tin mà cô ấy nghe được từ chị Hồng.

Mặt khác...

Cô cũng muốn dắt giây cho Trương Thắng và chị Hồng...

Nếu mọi người đều thống nhất một mặt trận thì tất cả đều dễ nói chuyện rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận