Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 152. Hắn không nói đùa

Chương 152: Hắn không nói đùa

Màn đêm buông xuống.

Trần Mộng Đình theo sát Trương Thắng, bước ra khỏi Tinh Quang Vị Lai.

Cô ấy đã gặp được rất nhiều phóng viên...

Mặc dù cô là một người cô cùng bình thường, vậy mà những phóng viên này cũng đến vây quanh cô để hỏi về tình hình của Tinh Quang Vị Lai.

Ở trường đại học thì Trần Mộng Đình đã thấy qua rất nhiều cảnh tượng tương tự, nhưng giờ này có nhiều phóng viên đến như vậy vẫn làm cho cô cảm thấy hết sức luống cuống.

Nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, ít nhất thì biểu lộ bên ngoài tuyệt đối không để bị nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào.

Đối mặt với câu hỏi, cô không trả lời bất cứ vấn đề gì.

"Rất áp lực à?"

"Trương Thắng, sao tôi lại không nghe ra ý tứ của bọn họ là đang cầu cạnh chúng ta? Tổ đội bé như cọng cỏ của chúng ta làm sao có thể so sánh với được bọn họ? Thật sự là... làm sao bọn họ có thể cầu chúng ta được?"

Hai người chen ra khỏi nhóm phóng viên, luồn lách qua từng vòng từng vòng xe phóng viên vây kín mít quanh toàn bộ Tinh Quang Vị Lai, rồi lại đi hơn mười phút mới đến trạm xe bus.

"Không cần hồi hộp, lợi hại như nào đi chăng nữa thì cũng đều là người, hơn nữa, hiện tại là bọn họ đang cầu chúng ta, không phải là chúng ta cầu bọn họ!"

Rõ ràng là cùng ở trong đám người, nhưng không có phóng viên nào để ý tới hắn ta.

"Đàn chị, nhớ kỹ điểm này, mặc dù lúc này là chúng ta tới tận cửa, nhưng là vì chúng ta nhìn ra được tầng lãnh đạo của bọn họ có tiềm lực, có quyết đoán, có bố cục, như vậy thì chúng ta mới tìm bọn họ để hợp tác, cho bọn họ một cơ hội để lên đỉnh thêm lần nữa. Bằng không, ở Hoa Hạ có nhiều công ty như vậy, dựa vào cái gì chúng ta lại chọn bọn họ?"

Phóng viên thấy không hỏi được điều gì thì cũng không làm khó cô, tiếp sau đó chỉ mang ống kính ngắm ngay vào người kế tiếp bước ra từ trong công ty...

"Có cầu người cũng không nhất thiết phải biểu hiện ra việc cầu người, nếu lộ ra thì không phải là mặc cho người ta nhào nặn hay sao? Hơn nữa, cái gì mà đoàn đội cây cỏ? Tự tin lên đi, không chừng về sau toàn bộ cái vòng tròn này là do chúng ta định đoạt"

Tựa như là hắn ăn mặc quá mức bình thường, bình thường đến mức có lẽ làm cho tất cả phóng viên cho rằng hắn chỉ là một người qua đường bình thường?

Còn Trương Thắng thì rất là kỳ quái.

"Bây giờ lưng tôi cũng ướt hết rồi, từ giây phút bước vào Tinh Quang Vị Lai, toàn bộ quá trình sau đó thì thần kinh của tôi đều căng như dây đàn"

Xe bus của Yến Kinh khiến cho người ta hết sức đau đầu.

"Phùuu!!"

Trên chiếc xe bus chật chội, Trần Mộng Đình có cảm giác như không thở nổi.

"..."

"..."

Đại học năm thứ tư, hơn nửa học kỳ là có tiết học.

Nghiêm túc đến mức khiến cho Trần Mộng Đình không thể khống chế được bản thân để sinh ra một ý tưởng hoang đường ở trong đầu.

Trong tiềm thức cảm thấy, sau khi tốt nghiệp là phải đi việc làm, thừa dịp trước khi phải nai lưng ra làm thì đương nhiên phải cầm tiền trong nhà để chi tiêu vào việc đi chơi, du lịch, xem phim, chơi game...

Nhưng khi cô quay đầu nhìn vào Trương Thắng, lại phát hiện đôi mắt của Trương Thắng đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe bus, mắt hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén lộ ra một hào quang lạnh lẽo như lưỡi kiếm.

Bạn làm việc, vậy sẽ cảm thấy đây là một địa ngục vội vội vàng vàng, thậm chí nghiền áp người ta đến mức không thở nổi.

Lúc Trần Mộng Đình nghe được Trương Thắng nói những lời này, bất giác mà nghĩ rằng Trương Thắng đang nói đùa để làm dịu đi bầu không khí đầy áp lực và lo âu này.

"Tiền lương thì không cao, nhưng chắc chắn cao hơn so với thực tập sinh, chúng ta cũng có con dấu, có thể đóng dấu vào hồ sơ thực tập!"

"Cũng đã nhận được một hạng mục mới, cậu tới đây giúp tôi!"

"Tôi đã mở một văn phòng làm việc!"

Vẻ mặt hắn nghiêm túc vô cùng.

Nhưng có một số người lại bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về tương lai của mình nên làm như thế nào...

Thành phố Yến Kinh này rất kỳ quái.

Bạn tận hưởng, sẽ cảm thấy đây là thiên đường, thứ bạn muốn, chỉ cần bạn có đủ tiền, bạn sẽ có tất cả mọi thứ.

Hắn không nói đùa!...

Có một vài người lại coi năm thứ tư là một năm để ăn uống vui chơi.

Điều này mang đến cho sinh viên rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với xã hội bên ngoài.

Nhưng không có nhiều khóa học, chỉ là một số môn tự chọn và một số môn hơi đặc biệt.

"Địa điểm của văn phòng thì tạm thời vẫn ở trường học, về sau thì chúng ta sẽ có văn phòng của chính mình..."

Sáng ngày sáu tháng mười.

Hội sinh viên.

Trần Mộng Đình mở một bản danh sách ra.

Bên trong là danh sách những người ban đầu tham dự tổ chức 'Hoa Khôi Giảng Đường'.

Trương Thắng thì sàng lọc ra năm người từ trong mấy chục người này.

Trong năm người này, có nhiếp ảnh gia, có người xử lý hậu kỳ, có người chuyên viết content, có phụ trách thiết bị phụ trợ, có cả hậu cần.

Một đột ngũ sản xuất hoàn chỉnh được hiện ra trước mặt Trần Mộng Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận