Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 293. Nữ chính

Chương 293: Nữ chính

Lời nói của Trương Phán Phán khiến nụ cười trên mặt Lâm Hạ lập tức cứng đờ.

Dưới ánh trời chiều, Trương Phán Phán có vẻ vẫn đẹp như mọi khi, nhưng dường như trở nên thích nói chứa hàm ý trong câu, dù có lẽ vô tình, nhưng lại rất chói tai.

Ý trong lời tựa như là, cô trở thành một người máu lạnh vô tình?

Trương Phán Phán như là cũng nhận ra những gì mình nói có chút kỳ lạ, vì vậy cô ấy lộ ra vẻ mặt xin lỗi:

"Hạ Hạ, tôi không có ý đó, chỉ là..."

"Phán Phán, cậu nói đi, có chuyện gì."

Lâm Hạ không nghe Trương Phán Phán giải thích những gì, ngắt lời Trương Phán Phán.

"Nữ chính, nếu có thể..." – Trương Phán Phán nhìn thẳng Lâm Hạ.

"..." – Lâm Hạ vẫn im lặng như nước.

Nhưng dù sao cô cũng đã nói ra câu này.

"Vai quan trọng cũng được, tôi cũng có thể diễn vai diễn bản sắc chính mình..." – Trương Phán Phán nhận ra có điều gì đó không ổn, vì vậy anh nhanh chóng nói thêm.

"Giữa chúng ta không có mâu thuẫn gì cả, sao lại không phải là bạn?" – Lâm Hạ vẫn không cười, nhưng ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Cô ấy có quyền chọn diễn viên, nhưng tiếc là cô không thể tuyển Trương Phán Phán, cũng không muốn tuyển Trương Phán Phán.

Cô nhìn Trương Phán Phán, đã không còn nụ cười nữa, nhưng cô vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi Trương Phán Phán nói.

Chuyện từng có vẻ hết sức đơn giản, nay đã trở nên vô cùng phức tạp.

"Tôi... muốn diễn 'Mùa Hè Năm Ấy', tôi cần một cơ hội..." – Trương Phán Phán cảm thấy hôm nay Lâm Hạ thật kỳ lạ, nghiêm túc đến mức khiến cô ấy cực không thoải mái.

"Chúng ta vẫn là bạn bè sao?" – Trương Phán Phán do dự.

"..." – Lâm Hạ im lặng.

"'Mùa hè Năm Đó' là tác phẩm đầu tiên của tôi, là bộ phim chuyển thể đầu tiên, tất cả các vai diễn quan trọng trong đó đều đã được quyết định, nữ chính tên là Tống Vũ Phỉ, tôi đã mời cô ấy ba lần, đích thân đến Yến Thạch Hóa để mời, cô ấy thử vai rất tốt, nữ chính còn lại là Tưởng Tâm Di, nữ chính của 'Đang Tuổi Thanh Xuân', không hề rời đi lúc Tinh Quang Vị Lai có biến cố, cho nên bọn họ đang nâng đỡ cô ấy..."

"Nhân vật nào?"

"Nữ chính là người hát hay nhất trong sự kiện Hoa Khôi Giảng Đường đó ư?"

Trương Phán Phán là nghệ sĩ của Thịnh Thế Entertainment, trong khi 'Mùa hè Năm Ấy' là vốn riêng của Tinh Quang Vị Lai, đương nhiên phải nâng đỡ nghệ sĩ dưới trướng hơn.

"Vậy cũng không được sao?" – Trương Phán Phán nhìn Lâm Hạ: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?"

Có lẽ là ở chung với Trương Thắng lâu, cô thường hay cân nhắc những ưu và nhược điểm của một thứ gì đó trong đầu.

"Bạn bè rẻ tiền như vậy sao?"

Lâm Hạ chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.

"Cô ấy hát không hay bằng tôi, cô ấy xinh đẹp, nhưng tôi cũng không tệ!" – Trương Phán Phán cắn môi, thân thể run nhè nhẹ.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Lâm Hạo reo lên.

"Phải!"

"Đó là Trương Thắng gọi đến?" – Thân thể Trương Phán Phán run rẩy, nhưng vẫn nói với Lâm Hạ: "Tôi có thể đi cùng không?"

"Phán Phán, hay là hôm nào chúng mình lại..."

Sau khi trả lời điện thoại, Lâm Hạ do dự một lát:

"Phán Phán, không phải tôi máu lạnh vô tình, mà là bây giờ chúng ta đã đi hai con đường, tôi phải chịu trách nhiệm về tác phẩm của mình, công ty sản xuất tác phẩm, đạo diễn và những người giúp đỡ tôi..."

Không trả lời.

Cũng không nói gì cả.

Càng không phủ nhận.

"Phán Phán, ngoài lợi thế là bạn bè ra, cậu còn lợi thế nào khác không?" – Lâm Hạ bình tĩnh thốt ra câu này.

Dưới hoàng hôn.

"Từ khi nào mà cậu trở nên xa lạ như thế?" – Trương Phán Phán mở to hai mắt, khó tin mà nhìn Lâm Hạ.

Cô bắt đầu trở nên bình tĩnh và lý trí hơn.

"Không tiện lắm..."...

Trung tâm thương mại Wanda B6 – 11.

Nhà hàng mà Trương Thắng đã bán bếp từ tích hợp cho, lúc này kinh doanh cũng được hơn 2 tháng.

Kinh doanh rất tốt.

Khi ông chủ Trần Cảnh thấy Trương Thắng đến, mắt ông sáng lên, sau đó đứng dậy đưa cho Trương Thắng một điếu thuốc, Trương Thắng mỉm cười lắc đầu từ chối.

Hắn không hút thuốc, hơn nữa trong khu trung tâm mua sắm không cho hút thuốc.

Trương Thắng trò chuyện với ông chủ một lúc, ông chủ mỉm cười nói với Trương Thắng rằng ông dự định đầu tư bỏ vốn mở thêm chi nhánh theo mô hình nhà hàng âm nhạc này, mời Trương Thắng tham gia.

Trương Thắng vẫn lịch sự từ chối.

Sau khi thấy Trương Thắng từ chối, Trần Cảnh cũng không có biểu lộ gì khác, chỉ cười và trò chuyện với Trương Thắng về ý tưởng thương hiệu nhà hàng của mình.

Trong thâm tâm ông, Trương Thắng là một người có thể dễ dàng khiến mọi người trò chuyện nhiều hơn, khi họ mới gặp nhau, ông và Trương Thắng nói chuyện rất hợp cạ, Trương Thắng cũng nói với ông ấy về một số ý tưởng khởi nghiệp, những ý tưởng đó rất hợp ý ông, sau đó tiện tay mua bếp tích hợp của Trương Thắng, rất hữu ích.

"Ông chủ, làm một bản đi!"

"Được!"

Nhà hàng phát bản của A K.

Gần đây bài hát này đã nổi tiếng ở các ngóc ngách lớn nhỏ trong phố, rất nhiều khách hàng khi đến đây ăn đều biết bài đó.

Sau khi Trần Cảnh phát nhạc, tiếp tục tán gẫu với Trương Thắng.

"Thắng, tôi nghĩ thật đáng tiếc, cậu là nhân tài, chắc hẳn cậu có thể thành công, cảm giác chuyện gì cậu cũng làm được, cậu xem lại chi nhánh tôi chút đi? Không đủ tiền cũng không sao hết, tôi cho cậu 10% cổ phần, cậu giúp tôi quản lý là được!"

Trần Cảnh nhìn Trương Thắng mặc quần áo bình thường, trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận khó giải thích.

"Thật ra thì tôi đã rất thành công..." – Trương Thắng nhìn Trần Cảnh rồi cười.

Trần Cảnh là một người tốt, rất tốt bụng và đối xử chân thành với người khác.

"Ha ha..." – Trần Cảnh tưởng rằng Trương Thắng đang nói đùa, cũng cười theo, vỗ vỗ vai Trương Thắng: "Thắng, tôi phải bận rộn với kế hoạch thương hiệu của cửa hàng mới, đã giữ lại một ghế cho cậu rồi, bữa ăn hôm nay sẽ được trả vào tài khoản của tôi..."

"Ha ha, được!" – Trương Thắng cũng khách khí, cười rất tươi.

"Thắng, tôi vẫn như cũ, nếu cậu chịu đến giúp, tôi sẽ rất vui đấy! Hơn một tháng nữa thôi chi nhánh của tôi sẽ khai trương, số của tôi cậu cũng biết rồi, trong khoảng thời gian này, cậu có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi luôn để lại vị trí quản lý cho cậu!"

"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận