Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 531. Có thể cứu ngành xuất bản không?

Chương 531: Có thể cứu ngành xuất bản không?

Không phải sao?

"Thầy Trương, thay mặt cho Nhà xuất bản Khải Minh Tinh, tôi chính thức gửi cho cậu đơn xin ký hợp đồng xuất bản..." – Sửng sốt một lát, Dương Thần lộ vẻ mặt nghiêm túc, lấy hợp đồng ra và nhìn thẳng vào Trương Thắng.

Trương Thắng nhận lấy hợp đồng và nhìn một lúc:

"Ngành xuất bản sách thật không mấy khởi sắc nhỉ?"

"Năm ngoái 'Mùa Hè Năm Ấy' bán được hơn 80. 000 bản, hơn nữa còn dựa trên phim chuyển thể, vốn đã là đỉnh cao của toàn bộ ngành công nghiệp tiểu thuyết, với sự trỗi dậy của sách điện tử, MP3/MP4 và các mặt hàng giải trí đa dạng hóA khác, nhịp điệu nhanh khiến các độc giả dần trở nên cọc cằn... Các ấn phẩm truyền thống có nhịp độ chậm đương nhiên không thể thỏa mãn trái tim độc giả, vì vậy nên mới thử xuất bản tiểu thuyết trực tuyến..." – Dương Thần cười gượng.

10 năm.

Sự khởi sắc của ngành công nghiệp Internet chắc chắn sẽ khiến nhiều ngành công nghiệp khác dần bước vào chiều tà.

Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.

"Cho tôi một phút, không, cho tôi ba mươi giây!"

Cũng là chuyện cô đang làm vì để tìm ra con đường cho tương lai.

"Tôi chính là quý nhân thay đổi cuộc đời cậu!"

Đương nhiên...

Lúc đó đương nhiên Lâm Hạ không tin.

"Tiểu thuyết trực tuyến có thể cứu ngành xuất bản không?" – Nghe xong Trương Thắng gật đầu liền hỏi lại.

"Đừng nhìn tôi ăn mặc như thế này, thật ra tôi là một nhà văn, tôi đang trải nghiệm cuộc sống..."

Đổi ngành!

"Ít nhất là một khoản thu nhập khác... Mặc dù đó là chiều tà của hoàng hôn, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn có thể chống đỡ được trong 5 năm tới!" – Dương Thần rất hiểu thấu đáo về toàn bộ ngành sản xuất này, mặc dù sắp gục ngã nhưng cô vẫn luôn tin chắc nó sẽ không chết nhanh như vậy.

Cô chợt nghĩ đến năm ngoái, ngày đó, Trương Thắng đột nhiên chạy đến chỗ cô với vẻ mặt vội vã và nghiêm túc.

Nhìn lại, thì ra hắn chưa từng lừa cô, hắn đúng là một người tác gia.

Phòng ăn rơi vào im lặng.

Âm nhạc trong phòng ăn càng êm tai hơn.

Tóc tai nhếch nhác bẩn thỉu, cả người bốc lên mùi mồ hôi dơ bẩn, nói mấy lời mê sảng không đứng đắn khiến người ta chả hiểu gì.

Nhưng!

Hợp đồng do Nhà xuất bản Khải Minh Tinh đưa ra rất có thành ý.

Như thể trên đời này không còn thứ gì quan trọng nữa!...

"Đây là thời đại phát triển mạnh mẽ của ngành giải trí, dù là phim ảnh, phim truyền hình, truyện tranh... nguồn gốc của chúng đều là sáng tạo, nếu suy nghĩ kỹ sẽ tìm được một dây chuyền công nghiệp rõ ràng, và IP là một bộ phận quan trọng của chuỗi công nghiệp đó, nếu có thể khiến tất cả chúng sống lại thì tài phú mà nó mang đến là không thể dự đoán được."

Trương Thắng và Dương Thần đang nói cái gì, cô hoàn toàn không biết.

"Cô không cần tư bản đánh cờ, tôi có một công ty giải trí, trong công ty giải trí có hai đạo diễn, sau này sẽ liên quan đến phim điện ảnh và phim truyền hình, nếu chạy tốt thì sẽ mở rộng ra bên ngoài, chị Dương, chị có thể đến công ty tôi làm thêm, làm cố vấn văn học, nếu có phù hợp hoặc chị nghĩ nó phù hợp với tiểu thuyết và truyện tranh, chị có thể giới thiệu cho tôi..."

Lâm Hạ cứ thế im lặng nhìn Trương Thắng.

"..." – Dương Thần nghe Trương Thắng nói xong cũng không đồng ý mà là trầm tư.

"Không cần chị từ chức..."

"Tôi còn đang giữ chức vụ và trách nhiệm ở Nhà xuất bản Khải Minh Tinh, không thể từ chức được..."

Cô chỉ biết lúc này, Trương Thắng ngồi bên cửa sổ dưới ánh mặt trời ấm áp, rất có sức hút.

"..." – Lời nói của Trương Thắng khiến Dương Thần rơi vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, cô thở dài:

"Tôi chỉ là một biên tập viên, căn bản không hề có tư bản để tham dự vào ván cờ của đây chuyền công nghiệp này..."

Chuyện hợp đồng xuất bản rất tốt đẹp.

"Thầy Trương cứ đùa, tôi đã ở trong cái ngành này 10 năm nay rồi, muốn đổi thì đổi đi đâu chứ?"

"Có cân nhắc đổi nghề không?"

Sau khi ký tên, Trương Thắng nhìn Dương Thần đang thu dọn đồ đạc.

Trương Thắng không vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Phòng ăn bắt đầu yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh không kéo dài lâu thì điện thoại của Dương Thần lại vang lên.

Dương Thần nhận điện thoại.

"Cô đã liên lạc được Bất Dạ?"

"Liên lạc được rồi!"

"Tốt, nhân tiện có thể đưa số hắn cho tôi sao? Chúng tôi muốn tâm sự với cậu ấy..."

"Xin lỗi, Bất Dạ là tác giả của Trang web tiếng Trung Khải Minh, và số điện thoại cũng là tôi hỏi từ Trang web tiếng Trung Khải Minh, hơn nữa chính chủ chưa chắc đồng ý..."

"Phá Vỡ Bầu Trời Bạn kiếm được tổng cộng bao nhiêu tiền trên Trang web tiếng Trung Khải Minh? Mặc dù hoa hồng với Trang web tiếng Trung Khải Minh là chia 50:50, nhưng thực tế còn chưa được 50, cậu ấy còn phải đóng thuế!"

"Cái này..."

"Chị Dương Thần, tôi lại nói cho chị vậy, chúng ta tâm sự với Bất Dạ, Bất Dạ nhất định sẽ sẵn lòng! Chúng ta hiện đang hợp tác với app 'đọc trên điện thoại', chị biết app 'đọc trên điện thoại' phải không? Những tác giả đứng đầu đều là người kiếm được hàng trăm ngàn, 200. 000 tệ một tháng, Trang web tiếng Trung Khải Minh chỉ là một trang web đọc điện thoại di động, nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

"..."

Khi Dương Thần trả lời điện thoại cũng không tránh né Trương Thắng, nhìn thoáng qua hắn rồi mở loa ngoài.

Trương Thắng lẳng lặng lắng nghe.

Bên kia dường như là biên tập viên của Trang web tiếng Trung 18K.

Anh ta đang muốn lấy được số của Trương Thắng qua Dương Thần để nói chuyện sau khi ký hợp đồng hoặc mua lại.

Trương Thắng chăm chú lắng nghe, nghe xong liền có hơi kinh ngạc.

Bản thân thế mà vô tình trở thành miếng bánh thơm ngon để một số trang web kéo tác giả sao?

Khó trách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận