Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 109. Hắn giống như dã thú!

Chương 109. Hắn giống như dã thú!

Đêm.

Những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.

Trương Thắng rời khỏi văn phòng.

Bên ngoài phòng họp, Trần Mộng Đình lo lắng, hồi hộp nhưng được sự động viên của Trương Thắng, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng họp.

Trương Thắng cũng không đi theo, suy cho cùng năng lượng của con người là có hạn, sau khi hắn đã mở ra tất cả các "mối quan hệ" và tích hợp tất cả các nguồn lực có thể tích hợp được thì sẽ không còn chuyện gì của hắn nữa.

Hắn bước qua hành lang trường học.

Khi nhìn thấy các giáo viên đi ngang qua, hắn vẫn mỉm cười chào từng người một.

"Người đâu rồi? Tại sao hôm qua cập nhật lại dừng? Khu bình luận nổ tung!"

"Bất Dạ?"

Hắn cầm cuốn sổ đi đến một tòa nhà giảng dạy khác, tòa nhà giảng dạy này rất yên tĩnh, đặc biệt là phòng học trong góc, hội trường rộng lớn có vẻ hơi vắng vẻ.

"Có đó không?"

Cơn gió chiều thổi qua lối vào hành lang.

Qgou của Kỳ Lân liên tiếp gửi nhiều tin nhắn.

Trường hiện có năm trăm hai mươi ba giảng viên, trong đó có ba trăm mười giáo viên chính quy, bốn mươi phần trăm giáo viên có chức danh chuyên môn cao như giáo sư, phó giáo sư, giáo viên có trình độ thạc sĩ trở lên chiếm bảy mươi phần trăm số giáo viên chính quy.

"Trả lời một câu đi?"

Trương Thắng hòa mình vào giữa học viện ồn ào người đến người đi, tận hưởng giây phút bình yên và vui vẻ ngắn ngủi.

Chỉ trong nửa tháng, Trương Thắng đã nhớ được khoảng một phần mười tên và người tương ứng, đồng thời phác họa đại khái thông tin của một số thầy cô quan trọng trong đầu.

"Ngày mai lên kệ, quyển sách này sẽ không cắt chứ? Tôi đã nộp đơn đề nghị đưa cậu lên kệ."

Sau khi Trương Thắng trả lời, biên tập Kỳ Lân nhanh chóng đáp lại bằng một loạt tin nhắn.

Hắn tìm một chỗ ngồi và kết nối với mạng lớp học, sau đó mở máy tính xách tay và đăng nhập vào Qgou.

"Tôi biết quyển sách này khiến cậu chịu chút tủi thân nhưng chúng ta lại kiên trì một chút, chờ lên kệ..."

"..."

Trương Thắng nhìn ra được anh ta rất gấp gáp.

Trương Thắng cẩn thận quan sát.

"Có thể lúc đầu lối viết còn hơi non nớt, có chút bóng bẩy của tiểu thuyết, nhưng nhịp điệu về sau thực sự rất tốt, đặc biệt khả năng khống chế cảm xúc của độc giả thật sự rất mạnh."

Sau khi Trương Thắng trò chuyện với Kỳ Lân vài câu, hắn đóng Qgou lại và bấm vào giao diện "Phá Vỡ Bầu Trời" trong "Trang web Tiếng Trung Khải Minh".

"Đừng bỏ cuộc ở thời khắc mấu chốt này, trước đây những ngày khó khăn như vậy đều kiên trì, bây giờ bỏ cuộc thật lòng quá đáng tiếc."

Hắn nở một nụ cười, đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn với những độc giả này trong khu vực bình luận, sau đó mở word ra viết một cách nghiêm túc.

"Bất Dạ, cậu tin tôi, chúng ta viết thật kỹ, sau khi lên kệ, tôi sẽ phối hợp với cậu..."

Khi mối liên hệ của hắn với thế giới dần dần mở rộng, từ ý nghĩa nào đó mà nói, viết tiểu thuyết đã không phải là lối thoát duy nhất.

Ánh sáng chiếu vào mặt Trương Thắng...

Phòng học rộng lớn trống rỗng.

"Tôi rất coi trọng cuốn sách này!"

Có một số quả bom trong khu vực bình luận.

Trương Thắng đã thấy nhiều độc giả nhắc nhở cập nhật, cũng như một số lời động viên và thậm chí có phần thưởng hơn một trăm tệ.

Trương Thắng trong lòng không khỏi có chút ấm áp.

"..."

Khi nhìn thấy câu trả lời của Trương Thắng, biên tập viên Kỳ Lân có vẻ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời Trương Thắng là "Cố lên!" rồi kiên nhẫn giải thích cho Trương Thắng một chút tình hình lúc lên kệ.

Đọc xong lịch sử trò chuyện, Trương Thắng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, liền đáp: "Không bỏ cuộc, chỉ là hôm qua tôi thật sự rất bận."

Kỳ Lân đang động viên Trương Thắng.

Nhưng...

Suy cho cùng thì có bắt đầu cũng phải có kết thúc phải không?

Nhiều khi chúng ta kiên trì điều gì đó không chỉ vì tiền.

Có lẽ...

Còn có một phần kỳ vọng và trách nhiệm.

Cho dù hắn viết tiểu bạch văn, thứ được nói là không lên được mặt bàn thì thế nào?...

Chín giờ rưỡi tối.

Lâm Thành sắc mặt đỏ bừng đi ra thư viện.

Cậu ta vô cùng tức giận, lại không thể làm gì được, cậu ta chỉ có thể nhẫn nại.

Thư viện hôm nay vây kín người, dù là vị trí ngồi đọc sách ngày thường cậu ta thích nhất cũng bị người chiếm đầy.

Tôn Thi Thi đến.

Ồn ào náo động qua đi, Tôn Thi Thi dẫn một nhóm người hài lòng rời đi.

Thư viện vốn là một nơi học tập nghiêm túc bây giờ...

Cậu ta nắm chặt nắm tay, sau đó dần dần nới lỏng, rồi lại siết chặt, cơ thể cậu ta bốc lên một ngọn lửa giận dữ!

Cậu ta cảm giác mình giống như một tên hề, lại giống như một trò đùa lạc lõng!

"Bạn học, nhường một chút..."

"..."

"Bạn học, nếu không cậu ở bên này đọc sách đi."

"..."

"Bạn học, nếu không cậu đi về phía đó đi, chúng có thể cần sử dụng khu vực này một thời gian..."..."

"Bạn học..."

Nơi khiến cho Lâm Thành cảm thấy thoải mái nhất lúc này lại biến thành chỗ hoang đường nhất.

Dù ngồi ở đâu cậu ta cũng bị đẩy đi khắp nơi...

Cuối cùng cậu ta ngồi ở góc cạnh cửa sổ nhưng không bao lâu sau, góc bên cạnh cửa sổ cũng bị người ta chiếm.

Tuy nhiên, âm thanh tách tách của máy ảnh vẫn tiếp tục.

Thư viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, sau đó giáo viên thư viện nhíu mày quát lớn, lúc này mới khiến cho mọi người yên tĩnh.

Thư viện không biết bắt đầu từ khi nào cũng biến thành điểm trọng điểm của Tôn Thi Thi, sau khi cô đi vào, dẫn theo một ít sinh viên chụp ảnh tiến vào, sau đó sinh viên xem náo nhiệt lần lượt đến...

Nghe nói, Tôn Thi Thi tham gia bình chọn "Hoa Khôi Giảng Đường", sau đó thường xuyên ở trong khuôn viên trường, ngoài trường kéo vé...
Bạn cần đăng nhập để bình luận