Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 890: Tự tay trao giải

Dù sao...

Không thể nào Steven Spielberg mua bản quyền «Chiến Tranh Tình Báo» mà không có lý do, đúng không?

Tuy là 1 triệu nhưng không lẽ tiêu 1 triệu bỏ vào kho phim ảnh nhỉ?

Càng nghĩ Cao Huy càng hưng phấn!

Càng nghĩ cảm thấy xác suất «Chiến Tranh Tình Báo» giành giải cực lớn!

Nhưng mà...

"Chúc mừng cậu Trương Thắng!"

"???"

Ông thấy Trương Thắng đứng lên, trông ánh mắt có vẻ phấn khởi, sau đó chạy chậm lên sân khấu!

Cao Viễn cảm thấy ranh giới hiểu biết cuối cùng của mình đối với Trương Thắng và tam quan đều thay đổi!

Cao Viễn chú của Cao Huy, dáng vẻ đạo diễn lớn Hoa Hạ thì sốc rớt cằm!

Còn bên dưới...

Đồng tử Cao Huy co lại!

Đệt!

"Đù má!"

Con mẹ nó!

Cách đó không xa...

"..."

Steven Spielberg đứng trên sân khấu, biểu cảm ngày càng nhăn nhó hơn, cả người như bị tê liệt!

Sao không lên làm khách quý trao giải mẹ luôn đi!

Ông đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Trương Thắng ở hàng ghế «Thất Nhật Sát»!

Nghe phát biểu cảm nghĩ của Trương Thắng khi nhận giải...

Cậu là nhà tổ chức, cậu tự trao giải cho mình!

Cao Viễn chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy!

Vang lên tiếng vỗ tay...

Trên sân khấu.

Rồi...

Mịa mày!

Tất Phi Vũ dưới đài vô thức ho nhẹ một tiếng, lơ mắt đi nơi khác.

Cao Viễn thậm chí muốn xông lên sân khấu đánh người!

Vừa xoay người lại thì bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc đặc sắc đến nỗi như muốn đánh người của Cao Viễn.

Dù sao da mặt của đạo diễn Tất mỏng, Trương Thắng chơi một chiêu này khiến anh ấy không nhịn được.

Không hiểu sao cứ có cảm giác muốn đội quần khó tả.

Trần đời chưa gặp ai không biết xấu hổ như này!

Hắn đến bên micro.

"Tôi... có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến lại có ngày mình sẽ nhận được giải thưởng này!"

Khi giọng nói kích động của Trương Thắng bao trùm toàn bộ hội trường.

Đèn nhấp nháy.

Người đó tắm dưới ánh đèn vằng, chiếu sáng rực rỡ, sau đó kích động nhận chiếc cúp tinh xảo 'Kịch bản xuất sắc nhất' trong tay Steven Spielberg.

Từng đôi mắt kinh ngạc, chấn động, mê mang, muốn đánh người đều nhìn chằm chằm vào bóng người đang chạy chậm lên giữa sân khấu kia.

Nhưng...

Tất Phi Vũ vội rụt đầu.

"Thật ra..."

"Là người tổ chức, tôi không nên cầm giải thưởng này, quá vô liêm sỉ mà!"

"Tôi đã nói với ngài Avery. Tashi rất nhiều lần, tôi nói ngài Avery. Tashi tuyệt đối đừng trao giải cho «Thất Nhật Sát» của chúng tôi, là bên chủ nhà, người tổ chức, «Thất Nhật Sát» của chúng tôi hẳn nên chịu cống hiến làm nền cho đại chúng, nó thậm chí không nên xuất hiện trong 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' lần thứ hai..."

"Nhưng..."

"Như chúng ta đều biết, Avery. Tashi là một người tôn trọng nghệ thuật điện ảnh và tôn trọng công bằng công lý thực sự..."

"Thái độ của Avery. Tashi chưa bao giờ cứng rắn hơn thế, ngài ấy không chỉ một lần nói cho tôi, không, không, mục đích của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' chúng tôi là chỉ cần những bộ phim năm nay muốn ghi danh đủ tốt thì chắc chắn sẽ lọt vào danh sách rút gọn, đồng thời cũng phải bình chọn một cách công bằng công chính..."

"..."

Giọng nói của Trương Thắng lúc đầu rất hưng phấn.

"Tôi nói điều này không phải để khoác lác mà muốn nói «Thất Nhật Sát» là một bộ phim xuất sắc, nhưng cũng là một bộ phim nghệ thuật, tôi nguyện lên sân khấu vì nghệ thuật, sau đó tiếp nhận chất vấn và chỉ trích..."

"«Thất Nhật Sát» có doanh thu phòng vé toàn cầu hơn 100 triệu USD, từng xuất hiện tại Cannes và giành được 'Giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất của Liên hoan phim quốc tế Cannes', và cũng từng nhấc lên oanh động ở các khu vực Châu Á, Âu Mỹ, còn là một tác phẩm mang tính bước ngoặt của phim kinh dị trong năm nay..."

(*)

"Nhưng cuối cùng tôi vẫn lên sân khấu! Tôi nhớ đên Hoa Hạ chúng ta có một câu, đó là 'cử hiền bất tị thân (*) '!"

"Tôi biết khi mình cầm đến giải thưởng này sẽ có rất nhiều lời tranh luận và mắng chửi..."

"Khi ngài Steven Spielberg công bố tôi nhận được giải, tôi đã sốc rất lâu, thậm chí tôi còn nhát gan không dám lên sân khấu!"

Lúc này, huyết áp lên cao!

'Chúa tôi ơi, chết tiệt thật, cậu không chỉ một lần nói tuyệt đối đừng để «Thất Nhật Sát» của cậu lọt vào danh sách rút gọn với tôi khi nào hả?'

Avery. Tashi không khỏi nhớ đến một tuần trước, khi Trương Thắng Thiên không biết xấu hổ đi tới, sau đó ho nhẹ:

"Ngài Avery. Tashi, ờm, lỡ như «Thất Nhật Sát» không giành được giải 'Kịch bản xuất sắc nhất' thì có phải hơi bất ổn không? À không, tôi không có ý ảnh hưởng ngài, ý tôi là chúng ta nhìn từ góc độ nghệ thuật điện ảnh, «Thất Nhật Sát» từng nhận giải 'Kịch bản xuất sắc nhất' ở Cannes lại không có giải thì biết đâu rằng..."

Giọng của Trương Thắng liên tục vờn quanh tai Avery. Tashi!

Avery. Tashi cảm thấy huyết áp của mình ngày càng cao hơn!

Nhất là khi nhìn lên vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng trên sân khấu...

Cho dù chỉ số IQ của ông có cao thì cũng không tưởng được sao con hàng Trương Thắng này lại có thể vô liêm sỉ như vậy!

Nhưng ông chỉ có thể giữ bình tĩnh, dù gì trong 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' cũng có tâm huyết của ông, ông không thể nào để tâm huyết bị phá hủy!

Tim đập ngày một nhanh hơn, cảm giác bứt rứt đến cực điểm đè mạnh trong lòng ông.

Nhưng...

Màn ảnh quay cận cảnh Avery. Tashi, vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, chỉ là khóe miệng hơi giật một cái, nhưng lập tức giữ vững dáng vẻ của giám khảo phim ảnh uy quyền.

Lập tức chiếu vào người Avery. Tashi.

Ánh đèn dưới sân khấu...

Nhưng sau đó lại hơi dịu đi, biểu cảm trên mặt càng chân thành, khóe mắt còn hơi ửng đỏ, như thể bị 'tinh thần' của Avery. Tashi lây nhiễm, suýt nữa khóc lên.

"Ở đây, tôi cảm ơn ngài Steven Spielberg, cảm ơn ngài Avery. Tashi và David, cũng như các giám khảo tận tâm đằng sau hậu trường..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận