Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 848: Đạo bất đồng bất tương vi mưu

Lý Cường không né tránh mà dõi theo ánh mắt của Trương Thắng:

"Giám đốc Trương, tôi không ở đây để thuyết phục, tôi chỉ... nghĩ rằng đề xuất của họ không tệ... chúng ta không cần phải quyết liệt chống đối, giám đốc Trương, bây giờ cậu làm việc vất vả như vậy, tình hình tài chính hiện tại của cậu là bao nhiêu? Không hơn gì 600 triệu nhỉ? 600 triệu, đám tư bản kia đánh một trận 'đại chiến mua theo nhóm' liền đốt sạch bách..."

Trong văn phòng.

Sau khi hai người im lặng nhìn một lúc lâu, ánh mắt Trương Thắng toát ra một tia sáng, hắn nhận ra một điều gì đó tự giọng điệu của đối phương:

"Nếu tôi không đồng ý với anh, có phải anh muốn mang đội ngũ của 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' rời khỏi?"

Lý Cường hít sâu một hơi, lần này, anh không còn giấu giếm điều gì nữa:

"Giám đốc Trương, đạo bất đồng bất tương vi mưu (1) ... Tôi rất biết ơn vì cậu đã giúp tôi lập nghiệp, nhưng tôi không thể nhìn cậu phạm phải sai lầm sau khi đã nhìn thấy nguy cơ tứ phía, tôi tính được, cậu đi sai một bước này liền rơi vào vực sâu vạn trượng, cuối cùng lụi tàn toàn bộ tâm huyết của tôi..."

(1)

Nhưng...

Khoảng mười phút sau...

Khi Lý Cường vừa nói xong tất cả thì cảm thấy rất sảng khoái và sung sướng, trút hết những thứ bị ép xuống lúc trước.

Sau khi Trương Thắng nghe xong, hắn quay đầu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn lại.

"Giám đốc Trương! Cậu cũng biết tôi không cam tâm! Cho dù cậu chưa hề đối xử tệ bạc với tôi, thậm chí có ơn gặp mặt, nhưng thành quả đạt được hoàn toàn không xứng với năng lực của tôi..."

"Hả?"

Trương Thắng thấy Lý Cường dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất, vô cảm nhìn anh ta:

Trương Thắng bình tĩnh quay đầu lại:

Văn phòng im lặng.

"Tiếp tục..."

Giờ khắc này, kêu anh nói thêm gì đó để cứu vãn cục diện thì lại khó mà nói ra được.

Lý Cường chưa bao giờ nghĩ tới Trương Thắng đột nhiên gọi mình là Cường Tử, sau đó nói ra ba chữ 'Anh đi đi'.

Nhưng sau khi nói xong thì anh bắt đầu hối hận!

Giờ đây...

"Cường Tử..."

"Anh đi đi!"

"..." – Trương Thắng lặng yên quay lưng, không để ý đến anh ta.

Lý Cường nghe thấy Trương Thắng nói như vậy, đột nhiên anh ta hoảng lên khó hiểu:

"Giám đốc Trương, chúng tôi... thành công..."

"Giám đốc Trương, cậu, thật sự không muốn hợp tác sao? Giám đốc Trương, tôi có thể chia một phần cổ phần của tôi cho những tư bản đó, sẽ không ảnh hưởng đến cậu..."

Lý Cường không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Anh cảm thấy tim anh khẽ run lên.

Bị động chọn hoàn cảnh sinh ra, bị động chọn các loại tã lót muôn màu muôn dạng, bị động chọn đi nhà trẻ nào.

Khi bất lực, chúng ta chỉ có thể chọn lựa một cách bị động.

Cả đời người đều đang quanh quẩn trong đống lựa chọn con đường...

"Đi thôi, bao nhiêu cổ phần của anh trong 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' tôi đều sẽ ăn hết theo giá thị trường, mặt khác, tôi sẽ tặng thêm một khoản tiền trợ cấp, phí vất vả... Nếu có người muốn theo anh thì tôi cũng sẽ trợ cấp cho họ... Tôi không ký thỏa thuận cạnh tranh với anh, sau khi các anh đi, làm bất kỳ ngành nghề nào cũng không bị ảnh hưởng..."

Người đàn ông trung niên hưng phấn nói ra nửa câu, sau đó nhìn thấy Lý Cường thì đột nhiên cứng đờ.

"Ờm... giám đốc Trương, tôi đi trước, tôi..." – Lý Cường vô thức sững sờ, sau đó đứng dậy từng bước rời khỏi văn phòng.

Khi Lý Cường sắp đóng cửa phòng làm việc, Trương Thắng lẳng lặng quay đầu nhìn bóng lưng Lý Cường.

"Giám đốc Trương, tôi... tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy..."

Lý Cường nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tóc tai bù xù từ bên ngoài đi tới.

"Vào đi..."

Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ.

Khi có khả năng, chúng ta thường chủ động chọn lựa, chủ động chọn bạn bè, chủ động chọn người yêu, chủ động chọn sự nghiệp...

Gió đêm thổi nhẹ.

Một vầng trăng tròn treo cao trong không trung, ánh trăng sáng chói chiếu lên mặt đất, hơi lạnh và có chút cảm giác mông lung.

Thành phố Yến Kinh nơi xa vẫn ồn ào như vậy...

Vô số âm thanh ồn ào bên tai, phồn hoa hoa lệ không gì hơn thế.

Lý Cường ngồi trên ban công nhà, hút từng điếu thuốc một.

Vừa hút thuốc vừa suy nghĩ các kiểu tương lai khi anh ở cạnh Trương Thắng và khi rời khỏi Trương Thắng.

Giờ phút này...

Hai đường rẽ xuất hiện trước mặt anh, một rẽ bên phải, một rẽ bên trái.

Anh giữ cho mình bình tĩnh, thực ra trước nay anh luôn là một người rất bình tĩnh.

Anh lại suy luận, phát hiện bản thân vẫn không nhìn đến tương lai.

Bây giờ thời đại này là kỷ nguyên đẹp nhất, với sự xuất hiện của lượng lớn điện thoại thông minh do iPhone dẫn đầu, mọi thứ đang bắt đầu được tái định nghĩa...

Cùng lúc với việc được định nghĩa chính là nảy sinh rất nhiều kỳ ngộ mới!

Trương Thắng rất may mắn nắm bắt được một vài cơ hội cho phép hắn xuất hiện vào mắt vô số tư bản và nhảy một điệu nhảy chỉ trong một năm ngắn ngủi.

Nhưng đồng thời, trên người Trương Thắng cũng có những sai sót rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận