Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 195. Lũng đoạn thị trường

Chương 195: Lũng đoạn thị trường

"Tôi hy vọng anh có thể bỏ ra chút thời gian, đi tới một cái hội nghị... Cũng không có nhiều người lắm, đại khái chỉ trên dưới năm thương hiệu mà thôi!"

"Thầy Thang, tôi biết bình ắc quy của anh rất tốt, nhưng ngày hôm qua tôi cũng nói với anh rồi, đây không liên quan tới vấn đề chất lượng của bình ắc quy, mà liên quan tới giá cả! Tôi sắp chết đói, anh cũng không thể trông cậy vào một cái người sắp chết đói này đưa tiền trợ cấp cho anh đúng không?"

Nhiếp Tiểu Bình cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng vị giáo viên tên là Thang Vũ này hình như vẫn không hiểu, cứ nói đủ thứ chuyện như vậy.

Nhiếp Tiểu Bình có vẻ phiền não, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Thôi, không sao, chiều nay đến Yến Thạch Hóa xem thế nào. ...

Buổi chiều.

Văn phòng tập huấn của Yến Thạch Hóa rất ồn ào.

"Ôiii... Hiện tại tôi đã hối hận muốn chết đây. Đáng lẽ ra lúc trước không nên đầu tư vào xe điện, hiện giờ lún vào trong vũng bùn này!!"

"Con mẹ nó!"

"Mẹ nó chứ, những thương hiệu lớn này đúng là đồ khốn kiếp, tranh tới tranh lui, biến chúng ta trở thành không khí!"

"Ta đã hỏi cấp trên rồi, lũng đoạn là để nói tới một thương hiệu duy nhất độc bá trên thị trường, hiện tại trên thị trường có nhiều thương hiệu như vậy, bọn họ cũng không thể phán định đây có phải là lũng đoạn hay không!"

Trong văn phòng, có năm thương hiệu xe điện, đều là một số đồng nghiệp cùng thời, hoặc là khởi nghiệp muộn hơn một thời gian.

Mấy ông chủ đều đang ngồi kể khổ với nhau.

Âm thanh rộn ràng nhốn nháo khiến cho Nhiếp Tiểu Bình mệt mỏi, có một loại cảm giác ngột ngạt không thở nổi xông lên trên đầu.

Trong văn phòng.

Trong thời gian này mà đâm đầu vào ngành xe điện thì đều là người xui xẻo, hoàn cảnh cũng đều thê thảm phi thường. Hoặc là sản phẩm ế ẩm đến mức sắp phá sản, hoặc là bị giày vò đến chết đi sống lại, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Anh ta nhìn ra xung quanh.

"Đây có phải là lũng đoạn thị trường hay không?"

Trong lòng Thang Vũ tràn ngập phẫn nộ.

"Lục Mã là thương hiệu liên doanh với Nhật Bản, bọn họ có cả một hệ thống, có nâng đỡ, có tiền vốn. Những thương hiệu nhỏ như chúng ta thì đều không có ai đỡ đầu, chỉ có thể tự sinh tự diệt!"

Đập vào mắt anh ta là những thương gia vắt chéo chân, hút thuốc, lại vô cùng bặm trợn này... quả thực chính là một đám ô hợp.

Khói thuốc mù mịt.

Trong lúc này khó tránh khỏi nói ra một vài lời khó nghe, thậm chí có ông chủ càng nghĩ càng tức giận, đập mạnh lên bàn, khiến cho cái bàn vốn đã không có chất lượng tốt rồi lại thủng thêm một lỗ.

Anh lại nhìn vào đồng hồ...

Anh ta rời mắt về phía xa, xuyên qua cánh cửa văn phòng.

Trương Thắng bước vào.

Nhưng giờ phút này, anh vẫn phải lộ ra nụ cười, kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh để lắng nghe.

Thang Vũ cũng không biết nói gì, chỉ ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, sau đó Trương Thắng lắc đầu.

Nếu như là ở vài năm trước, anh ta còn chẳng liếc mắt nhìn những người này lấy một cái, thậm chí tới gần thôi cũng cảm thấy mất mặt.

"Thầy cứ đi làm việc của mình trước đi!"

Thang Vũ thở dài một hơi: "Vậy tôi đi trước nhé?"

"Không cần vội, chờ bọn họ nói chuyện xong thì bắt đầu!"

Khởi nghiệp thất bại... trải qua nhiều lần thất bại, anh ta đã biết cúi đầu.

Nhưng trên mặt Trương Thắng cũng không có nụ cười thường thấy, mà là quan sát tất cả các ông chủ một lượt, rồi chậm rãi ngồi vào vị trí chủ vị.

Các ông chủ lại nhìn hắn một lần, rồi cũng chẳng thèm để tâm đến hắn, sau đó lại coi như không có việc gì, nên nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm, nên xả giận thì cứ tiếp tục xả giận.

Trương Thắng cũng không quan tâm, chỉ ngồi im lặng ở đó, tự mình chơi máy tinh.

Sao còn chưa tới?

Ngay khi tinh thần bị tra tấn sắp đến mức không thể chịu nổi, cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.

Trong lòng khó tránh khỏi nóng vội mà đứng lên.

Trương Thắng vẫn chưa tới!

"Ok!"

Thật sự là Thang Vũ không chịu nổi hoàn cảnh như vậy, sau đó đi ra bên ngoài văn phòng, sang phòng thực tập ở bên cạnh để hít thở không khí.

Khoảng mười phút sau.

Thang Vũ lại thấy cửa văn phòng được mở ra.

Sau đó, hai ông chủ hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

"Cái quần què gì vậy?"

"Chúng ta đợi lâu như vậy, chỉ bằng một câu nói là để cho chúng ta hợp tác?"

"Bệnh thần kinh rồi!! Cái gì mà muốn phát tài thì hợp tác cùng chúng ta?? Không muốn phát tài thì có thể rời đi?? Cái này mà là không có bệnh hay sao??"

"Con mẹ nó, lãng phí cả buổi chiều!"

"..."

Mấy ông chủ này sau khi nhìn thấy Thang Vũ thì mức độ chửi rủa càng lợi hại hơn.

Khóe miệng Thang Vũ hơi giật giật, nhưng không nói điều gì, cũng không mở miệng giữ lại, chỉ để mặc cho hai người này mắng chửi rồi hùng hổ rời đi.

Hai người vừa đi ra ngoài này, đúng là từ sau khi vào trong văn phòng là anh ta đã cảm thấy không vừa mắt.

Sau khi hai ông chủ này rời đi, Thang Vũ đi vào trong văn phòng.

Văn phòng khi nãy còn là cảnh tượng nhốn nháo, nhưng giờ phút này lại có vẻ hết sức yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận