Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1309: Hỗ trợ

Anh đi xem tất cả bộ phim đoạt giải thưởng và lọt vào danh sách rút gọn ở nước ngoài từ trước năm 2000.

Ngoại trừ

Đương nhiên, Bộ Văn hóa cũng nhận ra sự khủng bố của loại chuyện này nên lập tức chọn cách cấm những đạo diễn đó.

Trên mạng cũng có một số tiếng nói liên tục bảo các bộ ngành liên quan hơi làm quá, cũng có người nói những câu oán giận như 'Thanh phong bất thức tự, hà cố loạn phiên thư' , 'Nơi nơi đều quốc thái dân an, đã không ai dám nói thật nữa rồi. '.

(Gió mát không biết chữ, cớ gì lật sách lộn xộn. )

Một nhóm người từ Hiệp hội Điện ảnh Hoa Hạ cũng có quan điểm mạnh mẽ về vấn đề này, đua nhau đến gặp anh để giải thích, cho rằng điện ảnh là nghệ thuật và nghệ thuật không nên quá trói buộc.

Nếu ai cũng giống như Trương Thắng thì tốt biết mấy.

Đúng lúc anh đang suy nghĩ...

"Một chút thôi, anh đang ở Brazil à? Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp không?"

Không biết bắt đầu tư khi nào...

"Bộ trưởng Chu, tôi đang định làm một bộ phim, ờm, tôi cần hỗ trợ một chút..."

"..."

"Bộ trưởng Chu..."

Mà là...

Thì Trương Thắng gọi đến.

Trà của Trương Thắng ngày càng nổi tiếng trong tai của các vị lãnh đạo.

"Giám đốc Trương, xin chào..."

Anh trả lời điện thoại...

"Nói chuyện thì được, nhưng đừng uống trà, trà của cậu nổi tiếng quá, tôi vô phúc uống..."

Có tin đồn mấy bịch trà ngon của Trương Thắng đều là chôm từ Bộ Công thương.

"Cậu muốn hỗ trợ một chút là như nào?"

Sau này bị lãnh đạo của Bộ Công thương cấm hành vi kiểu đấy.

Nhưng thứ nổi tiếng không phải là chất lượng của lá trà hay kỹ thuật pha trà tinh tế.

Lấy kỹ năng pha trà cực kỳ tinh tế và chuyên nghiệp để pha một đống trà nát.

"Bộ trưởng Chu, tới đây, ngồi đây..."

Trương Thắng tiếp tục trò chuyện với anh về các lợi ích khác nhau của 'trò chơi', 'Dự án giám sát của cha mẹ đối với trẻ vị thành niên trong trò chơi trực tuyến' hiện do Trương Thắng thực hiện.

"Anh Chu?"

Chu Tùng Đào gặp lại Trương Thắng.

Ngoài có ấn tượng tốt về những gì Trương Thắng làm, còn là chuẩn bị cho những việc mình sắp làm tiếp theo.

Thì trà Trương Thắng chiêu đãi người ta bắt đầu trở nên bất bình thường. ...

Áp lực càng lớn, thành viên tổ chức cần thành lập trong tương lai cũng càng thận trọng, bề ngoài cần đến một tấm gương mẫu để phối hợp những việc sắp tới.

Nửa cuối năm nay, chức năng công việc của Chu Tùng Đào thay đổi, được thăng chức nhưng phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Đang là tháng 11, những thứ liên quan đến văn hóa Hoa Hạ trong tháng 11 không hề giảm mà còn tăng lên.

Lần cuối cùng gặp nhau, Trương Thắng mang 'Temple Run' đến gặp anh.

"..."

Trương Thắng tươi cười nhiệt tình chào đón Chu Tùng Đào.

Chu Tùng Đào cười nhìn Trương Thắng, tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn.

Trương Thắng không chỉ soạn thảo 'Dự án giám sát của cha mẹ đối với trẻ vị thành niên trong trò chơi trực tuyến', mà nếu trí nhớ của Chu Tùng Đào không nhầm thì Trương Thắng cũng là một trong những tác giả dự thảo ban đầu 'Thiết bị gia dụng về nông thôn'...

"Trông tôi già đến thế à?"

"Ha ha, vậy tôi cũng không thể nào gọi anh là chú Chu chứ?"

"Đừng Bộ trưởng Chu Bộ trưởng Chu, ở đây tôi chỉ là một du khách bình thường, ở riêng thì thoải mái đi."

Trước đây khi Trương Thắng xuất hiện trên 'Bản tin thời sự', anh cũng nói trước vài lời, coi như là giao hảo một chút.

"'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' này đang làm rất tốt..."

"Trước đây chỉ là để kiếm tiền, nhưng sau khi kiếm được tiền, tôi luôn cảm thấy mình cần phải đứng lên và làm gì đó, anh Chu, đây là

Chào hỏi đơn giản, nụ cười của Trương Thắng càng đậm hơn, hắn lấy một tập kịch bản từ trong túi ra và đưa cho Chu Tùng Đào.

Sau khi Chu Tùng Đào nhận lấy kịch bản, anh nhìn thoáng qua rồi gật đầu:

"Nói đi, cậu muốn tôi giúp gì?"

"Chút trợ cấp cho phòng vé được không?"

"Trương Thắng, Bộ Văn hóa của chúng tôi không làm chuyện tài chính..." – Nghe thế, Chu Tùng Đào lắc đầu.

"Vậy tôi muốn một lời từ anh..."

"Lời gì?"

"Nếu có thể, trao giải cho trong dự án hỗ trợ trọng điểm và di sản văn hóa phi vật thể của Bộ Văn hóa năm 2012 được không?"

"Trương Thắng, mới vào mà cậu đã đòi hỏi như thế, không khỏi quá thất lễ đấy." – Khi nghe Trương Thắng nói thế, Chu Tùng Đào lập tức bật cười.

"Anh Chu, EQ tôi thấp, không có tâm cơ, trong lòng chẳng giấu được gì, anh kêu tôi đưa đẩy với anh tôi cũng không chơi được, hơn nữa tôi là một người làm chuyện thật... , nói đúng hơn là giống như 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' vậy, thực ra đều là phát huy di sản văn hóa phi vật thể truyền thống để nhiều người trẻ hiểu được di sản mà cha ông để lại, ngoài ra..."

"Dừng!" – Nhìn bộ dáng thao thao bất tuyệt của Trương Thắng, Chu Tùng Đào lắc đầu, sợ nếu tiếp tục nghe sẽ bị đào hố:

"Trương Thắng, hiện tại công việc của tôi thay đổi, nhưng tôi chỉ có quyền đưa ra đề xuất, người thật sự có quyền quyết định là những cấp trên... nếu đã vậy, khi về tôi sẽ soạn một phần văn bản về mấy lời cậu nói, cân nhắc thật kỹ..."

"Ấy anh Chu, xem anh nói gì kìa... sao tôi có thể để anh soạn văn bản chứ?" – Trương Thắng thấy vẻ mặt của Chu Tùng Đào thì chấn động.

Sau đó vội lấy ra mấy tờ văn bản đề xuất trong cặp của mình.

Bản đề xuất gồm 'Đề xuất tăng cường quảng bá di sản văn hóa phi vật thể', 'Kế hoạch thực hiện quảng bá di sản văn hóa phi vật thể', 'Đề xuất kế thừa và bảo vệ văn hóa truyền thống' và 'Đề xuất vận động văn hóa kịch'...

Chu Tùng Đào không nhận đống tài liệu này mà là nhìn vào xấp đồ khác trong cặp của Trương Thắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận