Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 906: Không cam lòng

Nhiều năm sau.

Lưu Trường Vũ luôn nhớ cái đêm Lý Cường chia tay.

Đêm đó...

Ông thấy Lý Cường đã uống rất nhiều rượu.

Uống đến say khướt, mơ hồ còn hơi điên rượu, nhưng vẫn còn lý trí, lại vô cùng thương cảm.

Họ trò chuyện từ khi bắt đầu khởi nghiệp 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng'.

Lúc đầu bị người đối xử lạnh lùng, không biết bao nhiêu lần bị quản lý đô thị rượt vì dán quảng cáo, khó khăn lắm trung tâm mua sắm mới có lưu lượng lại vẫn cẩn thận từng bước trò chuyện hợp tác với thương nhân.

Khi đó, mọi người đều vô cùng vất vả, tăng ca cả đêm là chuyện thường, đến nay, phòng nghỉ ở trụ sở 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' vẫn còn rất nhiều giường lâm thời.

"Nhưng, tôi đã thất bại, hắn gần như không nghe bất kỳ lời an ủi nào, cố chấp cho rằng bản thân sẽ là chúa tể thời đại này..."

"Tất nhiên, tôi biết ơn giám đốc Trương từ đầu đến cuối, chính hắn đã đẩy tôi từ một ông chủ tiệm thuê băng đĩa trở thành địa vị hôm nay..."

"Có lẽ là tự tin từ việc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng hoặc là ham muốn khống chế từ trong xương, tôi tận mắt thấy hắn từ chối hết tư bản này đến tư bản khác, cũng tận mắt thấy cơ hội để 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' sánh vai với 'Groupon' và 'Groupon Minuo'..."

"..."

"Giám đốc Trương đi một con đường tự cho là đúng, có lẽ không thể hình dùng bằng 'bảo thu' hay 'khăng khăng làm theo ý mình', nhưng tôi không thể tận mắt nhìn 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' bị phá hủy và trở thành bước đệm trong bữa tiệc Internet này..."

Lý Cường nói chuyện thành thật với ông, không che giấu tâm tình về tương lai.

Họ nói về tương lai của 'thị trường mua theo nhóm', tư bản, mua sắm trực tuyến và tương lai của Internet...

"Nhưng lý trí nói với tôi mình phải rời khỏi..."

"Chúng ta bắt đầu sớm nhất, chiếm lưu lượng và độ hot sớm nhất, nhưng độ hot này lại cần tư bản lớn để ổn định, khiến khách hàng hình thành thói quen tiêu phí, nhưng..."

Tán gẫu một lát, hai mắt Lý Cường đỏ lên.

"..."

Mỗi bước đi đều được lên kế hoạch rất chi tiết, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự ra đi của Lý Cường chưa bao giờ là chuyện vỗ đầu liền quyết.

"Tôi đã nói chuyện với giám đốc Trương nhiều lần..."

Nhưng...

Đêm đó.

Cầm tiền đầu tư, làm mua qua mạng, lưu lượng, cầm đợt tiền đầu tư thứ hai, nhập vào hệ thống 'Đằng Kỹ' trở thành một phần của Internet...

Hương thơm tràn ngập.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên bàn trà.

"Chúng ta có thể mượn sức mạnh của tư bản để xông vào..."

Ở lại. ...

"Trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường, nếu chúng ta muốn sống sót và đến lên được bàn đánh bài, chúng ta nên mượn sức mạnh để phát triển, cuối cùng mới có cơ hội sống sót... Cho dù là 'Công ty Khoa học kỹ thuật Đằng Kỹ' hay 'Taozhu. com', hay 'Sodu', vô số kinh nghiệm và lịch sử cho chúng ta biết rằng đó là giải pháp tối ưu nhất, những doanh nghiệp không thể mượn đà và mất khả năng phát triển bản thân chỉ có thể bị loại bỏ bởi dòng chảy của thời đại, cuối cùng trở thành tàn tích của lịch sử, từ khi bắt đầu bùng nổ Internet Hoa Hạ trong năm Thiên Hi đến nay, cho tới bây giờ..."

Lưu Trường Vũ không rời đi.

Chỉ cúi đầu uống trà trong im lặng.

"..." – Nhất thời Lưu Trường Vũ không biết nên trả lời như thế nào.

"Vẫn luôn như vậy, đúng không?" – Trương Thắng hỏi lại.

Trong văn phòng.

"Vậy giết cho ai?"

"'Công ty Khoa học kỹ thuật Đằng Kỹ' bao gồm nhiều công ty lớn thời kỳ đầu của Internet, trên thực tế, người sáng lập kiểm soát quyền biểu quyết, đây đều là viết giấy trắng mực đen trong hợp đồng..." – Lưu Trường Vũ nhìn Trương Thắng.

"Anh nghĩ tôi chỉ quan tâm đến quyền biểu quyết sao?" – Trương Thắng cười lắc đầu.

Trương Thắng pha cho Lưu Trường Vũ tách trà thứ hai.

"Nơi chúng ta đang ở là một khu rừng tối tăm, trong khu rừng tối tăm, vô số con thú đang chiếm lấy lãnh thổ bằng mọi cách, chém giết, máu tươi đầy đất... giám đốc Lưu, chúng ta biết rõ hơn ai hết rằng chúng ta chẳng thể chiếm được bất kỳ ưu thế nào trong trận chiến này..." – Trương Thắng cười nhìn Lưu Trường Vũ, bình tĩnh nói.

"Giám đốc Trương, tôi chỉ muốn biết, sau này chúng ta nên đi như thế nào?" – Lưu Trường Vũ đã bình tĩnh lại, không còn tức giận nữa, chỉ rụt lại đầu lưỡi bị nóng.

"Mang theo cảm xúc tức giận, con người ta luôn cho rằng bản thân chịu uất ức to lớn, sau đó đi vào con đường khác, con người không thể không tức giận, nhưng chắc chắn phải tức giận một cách tỉnh táo..."

"Tôi đều thấy được những cay đắng của mọi người trong thời đầu khởi nghiệp 'Trung tâm mua sắm trực tuyến Cường Thắng'... Nhưng hôm nay, chúng ta không nói về quá khứ, chỉ nói về hiện tại, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao lại chọn nhiều khổ như vậy?" – Trương Thắng lẳng lặng nhìn Lưu Trường Vũ, giọng điệu dịu lại.

"Để kiếm tiền... giám đốc Trương, tôi đã 40 tuổi, có gia đình và bố mẹ... Tôi biết cậu thích nói chuyện ước mơ, nếu trẻ hơn 20 tuổi, tôi có thể mơ ước trở thành một ông trùm Internet như những thanh niên sôi trào nhiệt huyết kia, lên trang Forbes rạng rỡ tổ tiên, nhưng càng lớn tuổi, cậu sẽ càng hiểu được thực tế..." – Lưu Trường Vũ nhìn Trương Thắng, nói ra suy nghĩ tâm lý của mình.

"Vậy tại sao anh không đi theo Lý Cường? Đêm Lý Cường rời đi, tôi biết anh ấy nói với anh rất nhiều chuyện, anh ấy nói với anh về tương lai, về khởi nghiệp, về kế hoạch, ..." – Trương Thắng hỏi lại.

"Giám đốc Trương... Tôi đã 40 tuổi, tôi không còn can đảm để lại ăn khổ một lần nữa như khi bước vào 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng', không thể thức cả ngày lẫn đêm, tôi đã nói, 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng' là con tôi, là tâm huyết, tôi có tình cảm với mọi thứ trong 'Trung tâm thương mại trực tuyến Cường Thắng', không có cha mẹ nào sẵn sàng bỏ rơi con cái, vì vậy khi nhìn thấy Lý Bân nhảy ngang ra tôi tức giận, không cam lòng... ai lại giao con mình cho một người mẹ kế chứ? Hơn nữa còn là mẹ kế không che mặt!"

"..."

Lưu Trường Vũ thẳng thắn chưa từng có.

Nói được một nửa, hai mắt hơi đỏ.

Sau khi Trương Thắng nghe xong, tay pha trà hơi dừng lại, cuối cùng đặt trà xuống, sau đó đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận