Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 353. Không hiểu

Hơn nữa, quan sát mọi người thực sự là chuyện khá thú vị.

Người trẻ tuổi chắc chắn có đủ loại ý tưởng, cũng sẽ có đủ kiểu lời nói...

Thật thú vị.

Hắn thấy vẻ mặt của Cao Phi không đúng lắm.

Trương Thắng vừa rồi đang trả lời điện thoại, không biết Lâm Hạ đã nói gì với Cao Phi...

Nhưng Trương Thắng đại khái có thể đoán được là tỏ tình, khiến bản thân Cao Phi trông giống như một tên hề.

Một cô gái như Lâm Hạ...

Thích trai trưởng thành và ổn định.

Ờm...

Nếu mài giũa Cao Phi một chút thì vẫn còn dùng được.

Tỏ tình, tiền đề là đối phương cũng có hảo cảm về bạn, sau đó chỉ cần ậm ừ thì mới có thể thành công.

Nhưng...

Sẽ chỉ khiến người ta thấy khó xử...

Hắn nhìn thấy rất nhiều người trong đoàn phim đang thu dọn đồ đạc.

Có lẽ...

Trương Thắng chăm chú hơn một chút. ...

Tỏ tình là bước thắng lợi cuối cùng chứ không phải là cuộc khởi xướng tiến công!

Cũng thích lãng mạn, nhưng tuyệt đối không phải dạng như Cao Phi, đột nhiên chạy ra sau đó tay cầm bó hoa hồng thổ lộ trong tiếng ồn ào của mọi người.

Nói đúng hơn là, các chàng trai ở tuổi này đều không hiểu điều này.

Ban đầu Kha Triển Sí muốn chụp ảnh tập thể sau khi ăn cùng các bạn học, nhưng ekip lâm thời có việc phải làm, cần bù một số cảnh quay, thế là chỉ có thể tạm thời trì hoãn an bài...

Rõ ràng là Cao Phi không hiểu điều này.

Trương Thắng nhìn thấy Khả Triển Sí.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Trương Thắng đi đến đoàn làm phim của tòa trường học cũ.

Phần cốt truyện này đã được quay xong rồi, cốt truyện tiếp theo của «Mùa Hè Năm Ấy» không phải quay ở đây.

Có vô số giấy tờ A4 trên bàn.

Chăn mền cứ lộn xộn, đầy đất mì tôm, túi thức ăn ngoài không rõ tên khiến Trương Thắng không có chỗ đặt chân.

Vừa rồi, anh ta thấy được phần báo cáo thông lệ của bộ công thương.

Sau khi gặp Trương Thắng, Kha Triển Sí mời Trương Thắng vào.

Trong góc tấm ảnh để lộ mấy ảnh screenshots của những bộ phim xuất khẩu.

Kha Triển Sí đã gầy đi rất nhiều, đeo kính gọng đen, mái tóc rối bời và nhìn hơi luộm thuộm, trông có chút suy đồi, nhưng đôi mắt lại tràn đầy năng lượng, đặc biệt là trên người luôn có thể cảm nhận được anh ta tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết với phim ảnh.

Nói vậy, theo một nghĩa nào đó, Bộ công thương đã chấp nhận sự tồn tại của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California...

Đóng dấu phim xuất khẩu triển lãm...

Người bình thường thấy ảnh screenshots thì chỉ là ảnh screenshots, nhưng khi Kha Triển Sí nhìn thấy, trong lòng lập tức chấn động!

Phòng của Kha Triển Sí rất bừa bộn...

Báo cáo tên là 'Báo cáo phát triển xuất khẩu', trong đó viết danh sách phê duyệt xuất khẩu tháng 12 của bộ công thương.

Trong danh sách...

Ngoài một số mặt hàng xuất khẩu lớn, vài tấm ảnh.

Thứ duy nhất vẫn có thể nhìn được là bàn làm việc.

Đợi Trương Thắng ngồi xuống, Kha Triển Sí lấy ra một tấm thiệp mời từ chồng giấy A4, nhìn Trương Thắng với ánh mắt phức tạp.

"Giám đốc Trương, ban đầu tôi nghĩ rằng cậu muốn kiếm một đợt tiền từ Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California, nhưng có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới là cậu thật sự làm dự án này..."

Giấy A4 có bảng phân cảnh, bố cục kết cấu khác nhau, chữ viết phân tích nhân vật...

Nó thậm chí có thể chứng minh rằng Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California không phải là một giải ao làng!

Ờ phải ha...

Tầm này thì sao cái Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California là giải ao làng được chứ?

Chính phủ phía Brazil đóng dấu...

Địa điểm đã được phê duyệt, nghe nói nhà cũng lắp tốt rồi, sau hai ngày thử vận hành, bất cứ khi nào cũng có thể chiếu phim!

"Làm một dự án giả tạo chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả..."

Trương Thắng nhìn dáng vẻ của Khả Triển Sí, lập tức bật cười:

"Nhân tiện, đạo diễn Kha, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện..."

"Chuyện gì?"

"Hình như tôi đã quên gửi lời mời tham dự cho 'Mùa Hè Năm Ấy' của chúng ta, à, đạo diễn Kha, anh đã bao giờ nghĩ đến buổi công chiếu toàn cầu của 'Mùa Hè Năm Ấy' chưa?"

"Cái gì? Công chiếu toàn cầu, chờ đã, chỉ là buổi công chiếu ở Brazil thôi mà chúng ta đã gọi nó là buổi công chiếu toàn cầu? Cái này, đây là tuyên truyền quá sai sự thật, không phải rất vô liêm sỉ sao..."

"Ừ!"

"Anh gọi điện cho chị Thắng Nam, kêu cô ấy phê duyệt thêm một chút kinh phí tuyên truyền, mấy trăm nghìn chắc vẫn duyệt được, điện ảnh bom tấn của chúng ta đang ngon mà giờ lại phải móc móc moi moi..."

"Ờ thì, công ty chúng ta, phim còn thiếu chút tiền..." – Kha Triển Sí lại nhìn Trương Thắng.

Kha Triển Sí nhìn Trương Thắng đang suy tư, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, lập tức gật đầu.

Trương Thắng rất chân thành phổ cập một vài khái niệm của con người cho Kha Triển Sí.

Ban đầu Kha Triển Sí chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe mặt càng đỏ lên.

Cứ cảm thấy ở chung với con hàng Trương Thắng lâu rồi thì sẽ trở thành loại đầu đường xó chợ mặt dày như vậy.

Nhưng chợt nghĩ tới...

Hình như trong lời Trương Thắng chẳng có gì sai.

"Bức thư mời này cũng nên trang trọng chút..."

"Trang trọng như nào?"

"Bây giờ tôi vẫn còn cân nhắc, đợi ngày mai sau khi bọn Tom về Hoa Hạ thì tôi sẽ nói chuyện với họ..."

"Ừm."

"..."

"Brazil và Hoa Hạ, sao lại không được tính là toàn cầu? Khu vực khác của toàn cầu thì chỉ là tạm thời chúng ta không đề cập thôi, cũng chưa nói sẽ không công chiếu, đạo diễn Kha, anh phải mở rộng tầm mắt ra chút..."

Cho dù anh ta nghĩ vậy cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Chung quy thì Kha Triển Sí vẫn không vượt qua được gánh nặng tâm lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận