Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 639. Không chịu được nữa

Chương 639: Không chịu được nữa

Bên ngoài, kẻ thù mạnh vây quanh, nghiên cứu phát minh vừa ngẩng đầu thì bị dập tắt, bọn họ chẳng những không thể đến gần đỉnh cao của khoa học kỹ thuật mà còn ngày càng cách xa.

Ông cảm thấy bất lực, cảm giác có một tấm lưới đang vây lấy, ông muốn phá rách, muốn giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn ở bên trong đó, trở thành một trò cười.

Ông mở cửa sổ ra tiếp tục nhìn thành phố biến chuyển từng ngày này.

Lâm Quốc Đống hoàn toàn không biết khi ông ngã xuống, sẽ có bao nhiêu người xông tới ăn sạch xác chết của mình.

Ông cảm thấy bản thân sẽ ngã xuống, thậm chí có thể lấy những thứ mình có được trong mấy năm qua để nuôi đút cho mấy con dã thú trong bóng tối kia, nhưng có tác dụng gì chứ? Sau khi bọn họ trở thành con dã thú to hơn thì chung quy cũng sẽ bị thợ săn nã một phát súng, sau đó trở thành máu thịt.

'Diệu Hoa' đã kéo dài đến tận bây giờ, ông mơ hồ cảm thấy mình thật sự không chịu được nữa!

Mệt mỏi, lo nghĩ, bực bội, sau đó bắt đầu trở nên hoang mang, hoang mang không biết mình có sai không, liệu có phải mình sắp sụp đổ...

Trương Thắng chỉ mỉm cười rồi cùng Hứa Bác Văn đi từng bước vào đại sảnh 'Diệu Hoa' dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh.

Ánh mắt của các nguyên lão rất tức giận, thậm chí có hơi biến dạng, mấy ông cầm cổ phẩn của 'Diệu Hoa' còn chửi thề.

Hắn thấy rất nhiều phóng viên.

Trương Thắng thấy Vũ Đông đang giải thích gì đó với các nguyên lão...

Thật sự là quá dài đằng đẵng!...

Thực ra lần này anh và Trương Thắng đến ngoài để nói chút chuyện ra thì còn tìm 'Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa' để hỏi tiền phụ cấp lượng đơn trả hàng lớn của Cường Thắng Mall.

Giờ phút này, ông không biết bản thân nến lấy tâm trạng gì để đối mặt với ngày mai.

Trương Thắng nghe đủ loại mắng chửi khó nghe gần như lôi hết 18 đời tổ tiên của Lâm Quốc Đống...

Trương Thắng đến Dương Thành.

Nhưng đêm nay...

Đại sảnh 'Diệu Hoa' rất hỗn loạn, các chị gái lễ tân lễ phép lúc trước giờ phải nhận lấy hàng chục cuộc gọi, phòng nghỉ bên cạnh thì liên tục vang lên tiếng cãi vã.

Trương Thắng nhìn thấy người phụ trách điện thoại di động 'Hoa Hưng' Dương Hoành Vĩ từ ngoài vào, sau đó mấy vị cổ đông quá khích xông lên tát một bạt tay thật mạnh vào mặt Dương Hoành Vĩ.

Có một số phóng viên vây quanh hắn muốn hắn tỏ ý kiến về sự việc của 'Diệu Hoa'.

Dương Hoành Vĩ vừa bị tát vừa bị mắng nhưng không dám nói gì, chỉ che mặt.

Hứa Bác Văn nhìn mọi thứ, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ giúp 'Diệu Hoa' bán đồ, bây giờ bị liên lụy cho nên đương nhiên không thể bị thiệt được.

Một chân của Hứa Bác Văn đặt ở ngoài, một chân khác ở bên trong thì hơi rụt lại.

Trương Thắng bình tĩnh nhìn ông ta.

Từ từ đi lên.

"Đứng lại! Cậu đến đây làm gì? Chúng tôi tìm chủ tịch Lâm để mở đại hội cổ đông, cậu muốn trả hàng thì đi chỗ khác đi..."

Ánh mắt đó!

Sau đó bọn họ lại đi vào thang máy.

Bầu không khí trong thang máy mới dịu đi một chút.

Lúc này Vũ Đông giảng hòa, giải thích Trương Thắng là chủ tịch Lâm mời đến...

Như là nhìn người chết?

Trương Thắng dẫn Hứa Bác Văn vào thang máy, nhưng khi vừa bước vào thì đột nhiên thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đang nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.

Lưu Quốc Bân thấy Trương Thắng phớt lờ mình thì tức giận lên, nhưng khi muốn nói thêm gì thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Thắng.

Khoảnh khắc đó ông như cảm nhận được một khí thế khiến mình không thở nổi, làm cho tim ông bất giác run lên, thậm chí có hơi ngạt thở.

Chờ chút!

Người đàn ông trung niên mập mạp tên là Lưu Quốc Bân, nguyên lão của 'Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa' và là một trong những cổ đông nắm giữ cổ phần của 'Diệu Hoa'.

Cửa thang máy đóng lại.

Sau khi nghe được thì Hứa Bác Văn giật nảy mình, vô thức đi vào.

"Đi vào!" – Lúc này, Trương Thắng đột nhiên lạnh lùng nói một câu như vậy.

Cuối cùng thang máy cũng đến nơi.

Trương Thắng đi theo những người này về phía phòng làm việc của Lâm Quốc Đống.

Nhưng thay vì gây ồn ào như những người này thì hắn để cho Hứa Bác Văn ngồi trên ghế cạnh mình.

Khoảng nửa tiếng sau đám nguyên lão này mới rời đi, lúc đi còn hung dữ trừng mắt nhìn Trương Thắng.

"Giám đốc Trương, chúng ta đắc tội bọn họ... chúng ta..." – Trên mặt của Hứa Bác Văn hiện lên vẻ lo âu.

"Anh sợ?"

"Tôi không sợ, chỉ là trọng lượng của chúng ta hiện tại quá nhỏ bé, hơn nữa chúng ta còn phải cầm tiền trả hàng... tôi sợ bọn họ kẹp chúng ta, dù sao cũng là số tiền hơn 100. 000, không lý nào lại để chúng ta góp vào nhỉ?"

"Không cần trả."

"Hả?"

"Tôi nói không cần trả."

Trương Thắng nhìn phương hướng Lưu Quốc Bân rời đi, khóe miệng cười nhạt:

"Anh Hứa, không phải sợ bọn họ, bọn họ sắp bị đá đít rồi..."

Hứa Bác Văn nghe thế thì sững sờ.

"Dù sao 'Diệu Hoa' cũng mang họ Lâm, lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch Lâm thì tôi đã biết chủ tịch Lâm rất kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn của một người luôn có hạn..."

Nói xong, Trương Thắng đi tới cửa phòng làm việc gõ cửa một cái.

"Chủ tịch Lâm, là tôi..." – Trương Thắng đợi một lúc.

Sau đó, cuối cùng cửa cũng mở.

"Anh Hứa, anh ngồi xuống trước đi, tôi sẽ vào nói chuyện với chủ tịch Lâm..."

"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận