Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 455. Vẫn còn sớm

Chương 455: Vẫn còn sớm

Có hơn 100 cuộc gọi nhỡ...

Cô lại gọi điện thoại cho Trương Thắng.

Điện thoại của Trương Thắng vẫn luôn đường dây bận, không ai nghe.

Vài phút gọi một lần.

Điện thoại của bên kia lại tắt máy.

Lâm Hạ cau mày.

Sao lại thế này?

Cố Giang Yến cau mày, bảo Lâm Hạ ra ngoài tìm.

Thông qua giám sát, cô nhìn thấy Trương Thắng và Lâm Quốc Đống vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.

Nửa tiếng...

Trong phòng an ninh...

Sau đó...

Đi đi.

"Chờ chút đi, bây giờ vẫn còn sớm..."

Dường như hai người nói rất chú tâm.

Mọi người chờ đợi trong phòng khách gần nửa tiếng.

"Ừm."

Lâm Hạ tìm kiếm trong khu phố một lúc lâu nhưng không tìm thấy, cuối cùng cô lo lắng và đi đến phòng an ninh.

Ngoài khu hoa viên.

Cho dù là điện thoại của Trương Thắng hay Lâm Quốc Đống, vẫn không có câu trả lời.

Giao thông đông đúc.

Sau đó...

Bọn họ liền đi ra khu hoa viên.

Cố Giang Yến bình tĩnh ngồi trên ghế, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Hả?"

Có vẻ sau khi Trương Thắng và Lâm Quốc Đống ra khỏi hoa viên thì ngồi lên một chiếc taxi...

Sau nửa giờ nữa, cuối cùng cô cũng về đến nhà.

Tống Dao lại kêu đồng nghiệp lấy thêm vài video giám sát trong Mall, sau đó...

Lâm Hạ tìm kiếm rất lâu, nhưng không tìm được hai người đang ở đâu...

Một giọng nói vang lên không đúng lúc...

"Không phải là họ ăn trong đó rồi chứ?"

Thấy hai người đi vào một nhà hàng tên là 'Bàn Tiểu An'!

"Bọn họ ra khỏi hoa viên rồi, không biết đi đâu!"

Chiếc taxi dừng lại ở lối vào của Wanda Mall, cô thấy dường như hai người đang tranh luận gì đó trong đám đông...

Sau đó, họ bước vào trung tâm thương mại.

Rồi, chưa thấy đi ra.

"Chị giúp em điều hệ thống an ninh tra thêm." – Tống Dao sửng sốt, sau đó vô thức nhìn Cố Giang Yến.

Máy tính cô liền có thêm một cái video.

Sau đó...

Thế là tự Tống Dao chủ trương, bắt đầu gọi cho đồng nghiệp trực ban.

Mặc dù sắc mặt Cố Giang Yến bình tĩnh, nhưng tựa hồ càng ngày càng lạnh đi:

"Chúng ta ăn trước đi, đừng đợi bọn họ!"

"Không thử ra?"

"Không thử ra..."

"..."

Trong nhà hàng 'Bàn Tiểu An'.

Lâm Quốc Đống mở một chai rượu vang đỏ.

Chai rượu này mang từ nhà ra, tên là Lafite Rothschild.

Rượu vang đỏ Lafite Rothschild có mùi đậm, hương vị nhẹ nhàng, nồng mùi rượu nho, là một trong những loại rượu quý giá nhất của Lâm Quốc Đống.

Trương Thắng chọn một phòng ăn ở góc khuất, tường là tường cách âm, ngoại trừ âm nhạc du dương trong loa ra thì không thể cảm nhận được bất kỳ tiếng động nào ở bên ngoài.

Rất yên tĩnh.

Trong nhà hàng.

Mong muốn thu nạp trong lòng Lâm Quốc Đống càng mãnh liệt hơn.

Tựa hồ chàng trai trước mắt này không phải là một sinh viên năm nhất mà là một vị đồng ngành từng trải qua thương trường.

Rất khiếp sợ!

Ông hi vọng có thể thu nạp Trương Thắng vào tập đoàn Diệu Hoa của mình.

Hắn rất trẻ, tuổi trẻ là vốn liếng.

Có năng lượng vô tận, tài hoa hơn người, bừng bừng dã tâm, chơi liều không chịu thua.

Tuổi trẻ cũng có những hạn chế, liều lĩnh, thiếu kiến thức, coi mọi thứ là điều hiển nhiên, không thể nhìn thấy tình hình chung...

Nhưng...

Ở Trương Thắng, dường như không tìm thấy bất kỳ nhược điểm nào.

Thậm chí, kiến thức của hắn rất kinh người.

Có thể nói về trà, cũng có thể nói về rượu đỏ có thể nói về các thương hiệu, cũng có thể nói về tư bản vốn liếng.

Dường như lĩnh vực nào cũng có thể nói chuyện với Trương Thắng, đồng thời còn có ý vị sâu xa, như thể là có nghiên cứu thâm sâu trong đó vậy.

Nhưng khi uống tách trà đầu tiên với Trương Thắng, trong lòng Lâm Quốc Đống đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Khi lần đầu tiên gặp Trương Thắng, ông chỉ nghĩ rằng Trương Thắng là một nhân tài.

Sau khi nhìn thấy Trương Thắng cau mày, cuối cùng lắc đầu, khóe miệng Lâm Quốc Đống hiện lên một nụ cười, vẻ tán thưởng trong mắt không giảm bớt mà ngược lại còn nhiều hơn.

Nhấm một ngụm, nghĩ nửa ngày cũng chỉ biết là đến từ Pháp, những thứ khác Trương Thắng không đoán ra được.

Vậy mà Trương Thắng lại không nhấm ra được.

Sau đó...

Loại dịp này rất thích hợp để trò chuyện.

Lâm Quốc Đống nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hít hơi một hồi, sau đó nghiêm túc nhìn Trương Thắng.

"Tiểu Trương, cậu biết tôi đang làm gì đúng không?"

"Đoán được." – Trương Thắng gật đầu.

"Cậu biết về thiết bị liên lạc đúng không?"

"Hiểu một chút, nhưng không sâu..."

"Tôi muốn biết không hiểu sâu của cậu đến mức độ nào? Giống như rượu vang đỏ, phần lớn đều có thể nếm thử, hay giống như người thường nói, chỉ biết một cái tên?"

"Chỉ biết một cái tên."

"Ồ, vậy thì để tôi tự giới thiệu, tôi có một công ty, tên là Diệu Hoa, những năm trước khởi nghiệp bằng điện thoại tổng đài, sau đó đầu tư vào nghiên cứu và phát triển, mở rộng kinh doanh của bộ phận tổng đài, bây giờ đang mở rộng theo hướng Ấn Độ và Liên minh châu Âu EU..."

Trương Thắng nghe vậy, thỉnh thoảng gật đầu.

Nhưng cũng không mấy ngạc nhiên.

Lời tự giới thiệu của Lâm Quốc Đống chỉ xác nhận suy đoán trước đó của Trương Thắng.

Ánh mắt Trương Thắng dần thâm thúy, trong đầu suy nghĩ diễn biến nãy giờ, nhạy cảm nhận ra đây là một cơ hội!

"Giám đốc Lâm, chú muốn mời cháu gia nhập Diệu Hoa đúng chứ?" – Nghe những gì Lâm Quốc Đống nói, Trương Thắng nhìn chằm chằm vào ông ấy.

"Cậu rất thông minh, chúng tôi đã bắt đầu đầu tư vào nghiên cứu và phát triển 3G từ 15 năm trước, tiếc là chậm một nhịp, nhưng nhịp chậm này không phải là do chúng tôi không đủ kỹ thuật, mà là do quy tắc đều bị định ra bởi các nước Âu Mỹ, chúng tôi chỉ là một phần rất nhỏ trong quy tắc của họ, muốn đột phá với tư cách một phần nhỏ là không thể... cho nên chúng tôi muốn phá vỡ quy tắc!"

"Vậy phải đầu tư rất nhiều tiền vào nghiên cứu và phát triển 4G, phải không?" – Nghe xong, Trương Thắng nhớ tới một ông lão ở thế giới trước, trong lòng nảy sinh một chút kính nể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận