Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 649. Nghỉ học thì hơn

Chương 649: Nghỉ học thì hơn

Trương Thắng đứng nhìn mọi thứ rồi nó với cô chủ nhiệm gì đó.

Cô chủ nhiệm do dự một lát, sau đó gật đầu.

Ngay sau đó, cha cậu quỳ lạy Trương Thắng nhưng được Trương Thắng đỡ lên, có vẻ hắn đang nói gì đó với cha.

Sau đó...

Cha nhìn mình một lúc, cả đôi mắt đỏ hồng, cô chủ nhiệm thở dài một hơi rồi dẫn cha ra ngoài.

Cậu cứ quỳ như thế.

Trương Thắng ngồi trên ghế chủ nhiệm và không nói gì.

"Tôi..."

Nói xong, cậu thấy nụ cười trên mặt Trương Thắng biến mất, thay vào đó dường như hơi có vẻ thất vọng:

"..." – Nghe được Trương Thắng hỏi câu này, cậu chỉ cảm giác trong lòng lại run lên, sau đó cắn răng không nói gì mà cúi đầu.

"Tôi không muốn làm cha thất vọng, tôi là một trong số ít sinh viên đại học của làng, tôi, tôi không thể nghỉ học được... anh Thắng..." – Cậu lắp bắp nói như vậy.

"Phải, rất xin lỗi... anh Thắng, tôi..." – Cậu lắp bắp không nói nên lời.

Giang Khải Long vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Thắng, túm lấy ống quần của Trương Thắng rồi quỳ xuống:

Tiếng ù bên tai Giang Khải Long hơi dịu đi, dần dần nghe được một vài âm thanh.

"Nếu đã như vậy, cậu nghỉ học đi thì hơn."

"iPhone 4 có hấp dẫn không?"

"Hối hận?" – Cậu thấy Trương Thắng cười.

"Trả lời tôi, cậu muốn nghỉ học hay là học tiếp." – Trương Thắng nhìn chằm chằm cậu ta.

"Đứng lên!" – Trương Thắng dừng lại, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Cậu muốn học tiếp không?"

Hắn nhìn Giang Khải Long.

Cậu thấy Trương Thắng đứng lên, lắc đầu đi về cửa.

"Anh Thắng, cậu cứu tôi đi, cứu tôi đi, chắc chắn cậu có cách đúng không? Nếu bây giờ cậu cứu tôi thì muốn tôi làm gì tôi cũng chịu..."

"Tìm kiếm công việc dựa trên trình độ học vấn? Cậu có thể làm được loại công việc nào chỉ với cái bằng của trường hạng 2 và không có năng lực gì cả? Cậu nhìn xem cậu rớt mấy môn rồi? ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng không lên được thì cậu còn trông cậy trình độ của mình có thể mang đến cho cậu cái gì? Cậu ảo tưởng mình có thể lội ngược dòng à?"

"Tôi hỏi cậu, nếu cậu muốn học xong 4 năm đại học, có học hay không cũng không quan trọng, chẳng qua chỉ là bằng cấp học thuật mà thôi..."

Cậu cúi đầu, cảm giác xấu hổ tràn ngập toàn thân...

"Đứng lên!" – Giọng Trương Thắng càng lạnh hơn.

Trương Thắng không nói gì, chỉ nhìn cậu.

"Tôi..."

"Biết, tôi biết! Tôi chắc chắn..."

"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nhưng đó là cơ hội cuối cùng! Nếu cậu vẫn như trước, thì... không ai trên đời này có thể cứu cậu!"

Giang Khải Long không biết nói bao nhiêu lời xin lỗi, cuối cùng nghe thấy Trương Thắng thở dài:

Cả người Giang Khải Long run rẩy dữ dội, cuối cùng cũng đứng lên.

Sau khi Trương Thắng mắng xong, hắn lạnh lùng nhìn Giang Khải Long.

Như thể đang nhìn một người thối nát nào vậy.

"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, anh Thắng, tôi, tôi... hãy cho tôi một cơ hội, cho tôi một cơ hội... tôi sẽ thay đổi, chắc chắn..." – Cậu liên tục xin lỗi, liên tục cúi đầu, cảm giác ân hận, hối hận trải hết cả người cậu.

"Nhưng, tôi..."

Mắng rất gắt, từ lúc biết Trương Thắng đến nay cậu chưa bao giờ thấy Trương Thắng tức giận như thế.

"Má nó, đúng là phí thời gian của tôi!" – Cậu nghe thấy Trương Thắng mắng mình!

"..."

"Đi ra cùng tôi!"

"..."

"Lau nước mắt, ưỡn ngực, thanh niên trai tráng, đừng lúc nào cũng quỳ xuống! Quỳ gối sẽ không giành được bất cứ thứ gì, nó chỉ làm cậu trông rẻ mạt hơn, trên đời này không có ai sẽ thông cảm cho cậu đâu!"

"..."

Giang Khải Long theo sau Trương Thắng ra ngoài.

Cậu lau nước mắt, ưỡn ngực.

Cậu nhìn thấy vô số học sinh bên ngoài nhìn về hướng này.

Sau đó cậu đi theo Trương Thắng vào văn phòng của lãnh đạo học viện cách đấy không xa.

Cửa mở ra.

"Thầy Hồ, thầy Hứa, Giang Khải Long là do em yêu cầu cậu ấy xếp hàng... giành iPhone là vì em muốn tạo nhiệt cho điện thoại mới!"

Cậu thấy Trương Thắng bình tĩnh nhìn mấy vị lãnh đạo rồi thốt ra những lời này.

Thật ra cậu đã gặp qua lãnh đạo học viện vào mấy tiếng trước rồi.

Mắt của lãnh đạo học viện lạnh lùng, thậm chí còn khiển trách giáo viên chủ nhiệm Tiền Hâm của cậu.

Từ đầu tới cuối không hề nhìn cậu một cái.

Dù sao...

Nhưng khi các lãnh đạo của học viện nhìn thấy Trương Thắng, thái độ hoàn toàn thay đổi.

Thầy Hồ cười vẫy tay gọi Trương Thắng ngồi xuống, pha một tách trà cho hắn, trong khi thầy Hứa bên cạnh phàn nàn với Trương Thắng về một loạt hỗn loạn xã hội sau khi 'iPhone 4' ra mắt, nói rằng vụ kiện của hắn gây ra dư luận xã hội hơi lớn, khiến nhiều ánh mắt quan sát chằm chằm làm cho học viện rất khó kết thúc.

Trương Thắng ngồi xuống ghế, vừa uống trà vừa trò chuyện về 'cái kết' cho các lãnh đạo học viện.

Các lãnh đạo rất lắng nghe, thi thoảng gật đầu, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.

Thật ra...

Từ đầu học kỳ này đến nay, Trương Thắng rất ít khi đến lớp.

Hắn xin nghỉ phép dài hạn mà còn được hiệu trưởng cho phép.

Tất nhiên cũng có một yêu cầu, đó là kiểm tra cuối kỳ Trương Thắng phải qua môn tất cả các môn...

Mấy thứ này chẳng phải việc khó gì với Trương Thắng!

Cô chủ nhiệm Tiền Hâm khúm núm đi ra trong đám lãnh đạo kia, mặt cô ấy nghẹn đỏ như máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận