Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 254. Đoán là có tiền án

Chương 254: Đoán là có tiền án

Tuy rằng từ lúc vào đại học hắn vẫn luôn chuẩn bị chuyện ngoài ý muốn ở cửa hàng này, nhưng biểu lộ của Trần Chí Trung vẫn làm cho Trương Thắng cảm động trong lòng.

Trương Thắng và Trần Chí Trung còn chưa đi được hai bước thì các thầy cô bên cạnh hay tin đã đi ra.

Thẩm Nghị của Trung Tâm việc làm và khởi nghiệp sinh viên đi đầu, sau khi hiểu sơ tình hình thì nhíu mày nhìn về kẻ ngu vẫn đang gây sự ngoài cồng trường kia.

Thẩm Nghị không đi ra ngoài theo Trương Thắng và Trần Chí Trung, vỗ bả vai Trương Thắng dặn dò vài câu.

"Cẩn thận chút, biết em có năng lực nhưng nhớ kỹ đừng ra vẻ, có vẻ tên ở cổng ra vào kia là dân xã hội, đoán chừng là có tiền án..."

"Vâng, em biết rồi thầy."

"Đi đi."

Qua một lát, anh ta thấy bảo vệ nói vài câu ở cửa ra vào.

"..."

Trịnh Bưu xem tình hình này, ban đầu còn xé cổ họng la to thêm mấy câu, không nghĩ tới ngày càng nhiều nhân viên bảo vệ ra, có vài người bảo vệ còn ra tay trực tiếp kéo anh ta đến phòng an ninh.

"Mày ngồi cho ngoan vào, có chuyện gì mà không thể yên lạng bàn bạc, cứ phải gây sự!"

Trong lúc vô tình, có nhiều thầy cô rảnh rỗi đi theo Trần Chí Trung ra cổng trường.

Trương Thắng nói vài lời với các giáo viên, bọn họ gật đầu, chung quy không có đi tiếp.

Trên đường đi, Trương Thắng đều chào hỏi từng người thầy cô.

Sau đó, anh ta lắc đầu, thấy được một người trẻ tuổi đang từ xa đi đến.

Ở cổng trường...

Vẫn như trước, đều chào hỏi cả thầy cô quen biết lẫn không quen.

"Tiểu Trương, đừng sợ... có chúng tôi ở đây, anh ta chẳng dám làm gì cậu đâu!"

Hình như bọn họ không nói xấu gì Trương Thắng mà chỉ nói xấu mình.

Sau khi Trịnh Bưu giãy vài lần thì cuối cùng không giãy nữa.

Đột nhiên thấy bản thân gây sự như vậy hình như gây ra chuyện gì đó.

Có vài thầy cô đi theo sau lưng người trẻ tuổi, dường như mấy thầy cô này đều có sự chuẩn bị.

Thấy cảnh này, Trịnh Bưu sững sờ, nhìn thoáng qua đám đông đang hóng hớt ngoài cổng trường.

"..."

"Chào anh, cho hỏi anh tên gì?" – Trong phòng an ninh, Trương Thắng nhìn thoáng qua Trịnh Bưu rồi lại nhìn năm sáu người bảo vệ: "Các chú buông ra đi, ngoài phòng có nhiều điện thoại đang quay lắm, anh ta không thể đánh cháu được đâu, đánh cháu một lần là 10 nghìn, đánh nhiều hơn thì có khi chính anh ta phải trả tiền lại cho cháu..."

Sau đó...

Nghe loáng thoáng bọn họ còn che chở cho Trương Thắng.

Tuy không nói gì nhưng trong lòng thở dài một cái.

Dường như bảo vệ, thầy cô, ngay cả bà bán cơm cũng ra xem...

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, có người lại ngu đến mức quậy hẳn trên địa bản của mình.

Hắn làm ra vô số kế hoạch dự phòng, cũng nghĩ rất nhiều khả năng, càng dự phòng nhiều thứ cho trường hợp khẩn cấp...

Hắn có nghĩ đến những tên đòi nợ này có n cách quấy rối.

Thậm chí khi Trương Thắng đi vào, mọi người còn nói với Trương Thắng mấy câu đại loại như đừng sợ.

Hắn thấy Lưu Khai Lập bị bảo vệ vặn đang liều mạng giải thích gì đó.

Nhưng mà căn bản là không có tác dụng, bảo vệ nắm chặt anh ta, sợ anh ta chạy thoát.

Trương Thắng nhìn Lưu Khai Lập một hồi rồi quay về Trịnh Bưu.

"Tiểu Trương, cháu không có nhiều kinh nghiệm xã hội nên không hiểu được mấy tên ngu này, mấy đứa như thằng này chuyện gì cũng dám làm, có khi nó còn có tiền án, tóm lại chúng ta đã báo cảnh sát rồi, tiền đồ của cháu tốt như thế tuyệt đối đừng để cho tên này phá hủy... À, chúng ta cũng khống chế được tên ông chủ Lưu kia, tên ông chủ Lưu đó bịa đặt khắp nơi, đoán chắc cũng là đồng bọn với thằng này... Đa số mấy người kiểu này sợ bị điều tra lắm, tra một cái là dính chấu..."

Trương Thắng vô thức nhìn theo hướng mà một chú bảo vệ chỉ.

Trịnh Bưu vùng vẫy một hồi lại bị đẩy về, khuôn mặt thẹo kèm nén đỏ chót.

Năm chú bảo vệ khóa lấy Trịnh Bưu.

Đây không phải là vô nghĩa ư?

Lưu Khai Lập lại một lần nữa phải vào đồn cảnh sát.

Mặc dù hắn đã nhiều lần giải thích rằng hắn chỉ là người qua đường, bản thân hắn vô tội, hắn không muốn gây rắc rối và hắn chỉ là bị ép buộc...

Nhưng đều không có tác dụng gì.

Yến Thạch Hóa vô số giáo viên, học sinh, thậm chí cả chủ quán mì gần đó không liên quan gì đến chuyện này cũng chạy đến.

"Đồng chí cảnh sát, chính là người đàn ông này, người này có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra. Bộ dạng lấm la lấm lét này của hắn ta giống như mấy kẻ lưu manh trên TV... Lúc đó hắn ta đang ăn một bát mì ở chỗ tôi, lúc hắn ăn mì, tôi nhìn thấy những hoa văn của hình xăm trên tay người thanh niên này trông rất dọa người cho nên tôi đặc biệt chú ý một chút. Không ngờ rằng bọn họ lại đang nói cuyện cái gì mà làm người ta thân bại danh liệt, cho nên tôi càng chú ý hơn, đúng rồi, mang theo người thanh niên này chạy vào trong trường học gây sự chính là chủ ý của tên tiểu tử này... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận