Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 740. Tiếng vỗ tay như sấm

"Sao thế?"

"Chủ tịch Mã, mời ngài xem video này..."

"Hửm?" – Mã Vân Hoa nhíu mày.

Xem thư ký mở một trang web video có tên là 'Cực Thố' lên...

Sau đó...

Ông thấy được một phát sóng trực tiếp.

Bên trong là Trương Thắng?

Trương Thắng?

"Có phải cuộc họp vừa nãy của chúng ta bị nghe lén?" – Ông nhìn chằm chằm vào màn ảnh như thế đang thấy ma.

Cái bàn vừa đủ để đặt một tách trà và một quyển vở ghi chú.

Nhưng sau khi nghe được nội dung Trương Thắng diễn thuyết thì con ngươi ông co lại!

Phòng họp 200m cũng không lớn lắm, càng không có khí phái gì, để tiết kiệm không gian nên 1m từ đằng sau đến bục giảng chỉ có vài dãy ghế và mấy cái bàn dài hẹp.

Mã Vân Hoa nhìn Trương Thắng trên màn ảnh đẩy kính một cái rồi nở nụ cười.

Không có ai châu đầu ghé tai.

Cái tên khởi nghiệp từng cùng ông lên sóng CCTV kia?

150 người chen trong phòng họp, đen kịt, dù cửa sổ đều mở toang nhưng trong không khí vẫn mang hơi người kín đục.

Ban đầu, Mã Vân Hoa biểu hiện rất bình tĩnh.

"Mọi người cùng ngành, hôm nay tôi rất kích động, hưng phấn tuyên bố cho mọi người một chuyện..."

Lầu 4 của văn phòng báo 'Tổ Chim' là một phòng họp lớn gần 200m.

Thanh niên ấy quan sát các người chủ ở đây, trong mắt lúc nào cũng mang thành khẩn và thiết tha.

Cả người không khống chế mà đứng 'phốc' lên.

Hắn chỉnh sửa quần áo một cái, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn.

Nhưng...

Tất cả mọi người như là bị một sức mạnh nào đó điều khiển vậy, kích động nhìn chàng thanh niên đeo kính nhã nhặn trên bục giảng.

"Đương nhiên tôi cũng rất may mắn, không phụ sự tin tưởng của các vị giám đốc Mạnh, giám đốc Thang, giám đốc Nhiếp, trong năm qua, chúng ta cùng nhau đi đến, tuy trải qua mưa gió và khó khăn trắc trở, từng tứ cố vô thân hay thậm chí gặp phải cú sốc mang tính hủy diệt, một đêm mất đi tất cả nhưng chúng ta vẫn tin tưởng nhau như cũ, từng bước đi đến cuối..."

"Tôi có để cho các bạn của mình thất vọng hay không, tôi có để cho các nhãn hiệu hợp tác cùng mình đạt được ích lợi tương xứng và ích lợi thực tế hay chưa, có thực hiện được mục tiêu trong giai đoạn hay không, có phát triển được con đường mới, tìm được hướng gió mới..."

Trương Thắng nắm hai tay trước ngược.

"Ai quen biết tôi đều hiểu, tôi là một người chân thành, đối đãi với mỗi một người bạn đều rất chân thành tha thiết..."

Vang lên tiếng vỗ tay như sấm!

"Rất cảm ơn mọi người bỏ qua trăm công nghìn việc để đến 'Tổ Chim' của chúng tôi tham gia buổi họp không tầm thường này..."

Các cảm xúc mong đợi, kích động, hưng phấn dào dạt trên mặt họ, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt.

Màn ảnh của 'Video Cực Thố' chăm chú đi theo bóng dáng của chàng thanh niên này, còn máy phó thì thi thoảng quét về mặt của các ông chủ bên dưới bục giảng.

Hơn 400 người chủ có thể vào phòng họp và mở họp cùng Trương Thắng đều là từng hãng thương hiệu mà Trương Thắng chọn lọc đích thân mang đến khẩn cầu hợp tác.

"Trong một năm qua, mỗi tối trước khi ngủ tôi đều tỉ mỉ xem lại một ngày làm việc của mình..."

Lộ ra nụ cười càng khiêm tốn hơn, sau đó hơi giơ tay về phía đám người Nhiếp Tiểu Bình và Mạnh Thụ Vinh.

Bọn họ ở trước vô thức đứng lên, vội đáp lại Trương Thắng...

Trong phòng họp.

"Tin tưởng là một ngọn núi, mà tôi rất vinh hạnh có thể được gánh ngọn núi này lên người..."

"..."

"Cảm ơn!"

"Ở đây, tôi muốn cảm ơn mọi người, chính mọi người đã cho tôi đầy đủ lòng tin để có thể khiến tôi càng thêm kiên định đi trên con đường của mình!"

Giống như là...

Các tín đồ.

Ngoại trừ mấy gương mặt thân quen như Mạnh Thụ Vinh ra thì những người mới ngồi ở hàng sau đều rất trẻ trung.

Nhỏ nhất chắc tầm 24 tuổi, đa số đều là vừa tốt nghiệp chuyên ngành ở trường, trong nhà có tiền nhàn rỗi không muốn theo người khác khởi nghiệp, lớn nhất cũng chỉ mới 35 tuổi!

Độ tuổi này...

Chính là độ tuổi tràn trề tinh lực và cũng dễ chấp nhận những điều mới!

"Những người bạn mới đến, tôi rất chịu trách nhiệm và vô cùng tin tưởng nói cho mọi người rằng, khi các bạn nhận được điện thoại của giám đốc Thẩm, bước vào phòng họp này, có nghĩa là các bạn chỉ còn cách thành công một bước xa!"

Sau khi hết tiếng vỗ tay, Trương Thắng hít một hơi sâu rồi đẩy kính.

Khác với sự khiêm tốn và kiên nhẫn lúc nãy, khi nhìn về những gương mặt mới kia, đột nhiên ánh mắt của hắn tràn đầy kích động, sau đó hùng hậu nói một câu, như là ngập tràn một lực lượng nào đó, lập tức nổ tung cả phòng họp...

Sau khi Trương Thắng nói xong câu đó, vô số người cảm nhận được con tim trong ngực đột nhiên run lên.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Trương Thắng!

Một cảm giác vinh hạnh chảy mãnh liệt trong cơ thể họ, khiến cho ngón tay họ hơi run rẩy!

Trước khi gọi cho công ty của Trương Thắng xin hợp tác, bọn họ đã xem câu chuyện khởi nghiệp của Trương Thắng trên mạng rất nhiều lần...

Câu chuyện khởi nghiệp có rất nhiều phiên bản, nhưng trọng tâm đều là từ Trương Thắng nợ 2 triệu, từ không có gì trong tay, từ trong thế giới giống như địa ngục leo lên từng bước rồi đứng ở dưới ánh mặt trời.

Sau đó...

Trong những câu chuyện lập nghiệp ấy cũng có rất nhiều người gặp phải khốn cảnh giống Mạnh Thụ Vinh và Nhiếp Tiểu Bình, nhưng do tin tưởng Trương Thắng cho nên được Trương Thắng mang bay cùng.

Đều là những trường hợp sống sờ sờ!

"Học được thì phải dạy, kiếm được thì phải giúp..."

"Các vị! Lần này tôi mang đến dự án đầu tiên, dự án có tên là 'Trợ cấp chục tỷ'!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận