Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1221: Lịch sự

Nhưng rõ ràng...

Chẳng ai muốn hứng củ khoai nóng hổi là anh này cả!

Trong giai đoạn này...

Xa Chính Long từ 'Nguyên Năng' đã gọi đến.

'Thời Đại Mới' cũng vậy...

Bọn họ đều nói cùng một chuyện.

Đó là 'sáp nhập công ty' và tổ chức lại cổ phần chủ sở hữu.

'Sáp nhập công ty' là hợp nhất 'Lục Mã' về 'Thời Đại Mới' hoặc 'Nguyên Năng', một trong số họ sẽ đứng ra ngăn chặn tình trạng hỗn loạn này.

'Công ty KHKT Hồng Uy' vẫn nằm ở khu vực phía tây của Khu phát triển kinh tế 'Mật Đồ'.

'Video Cực Thố', 'Tổ Ong giao hàng tận nơi', 'Công ty KHKT Thịnh Đằng', 'Trụ sở chính Công ty KHKT Hồng Uy tại Yến Kinh', 'Chi nhánh Yến Kinh của Công ty KHKT Bác Thế'...

Hắn chỉ nói một câu.

Hai năm sau, khu vực này đã tấp nập xe cộ qua lại.

Ngay khi Tưởng Húc Đông không biết phải làm gì...

Tất nhiên thì...

Sáp nhập tức là.

Khoảng 70% sản nghiệp của Trương Thắng đều nằm ở đây.

Trương Thắng cũng gọi tới.

Có thể có 'Lục Mã', nhưng 'Lục Mã' sẽ không bao giờ mang quyền tự chủ, những khách hàng trước đây của 'Lục Mã' đều sẽ được giao cho một công ty hoàn toàn xa lạ khác.

Hai năm trước, Khu phát triển kinh tế 'Mật Đồ' rất hoang tàn, mọi thứ trông như mới được xây dựng.

Trương Thắng rất lịch sự.

"Giám đốc Tưởng, qua đây uống trà đi..."

Nhưng sự lịch sự này lại khiến Tưởng Húc Đông thấy khó chịu.

Không quá khi nói nếu ở đây xảy ra hỏa hoạn thì mọi nỗ lực của Trương Thắng trong ba năm qua đều thành công cốc.

Nơi này không thể nào có hỏa hoạn được. ...

Tưởng Húc Đông xuống xe rồi đi thẳng đến văn phòng Trương Thắng trên tầng ba của tòa nhà văn phòng 'Công ty KHKT Hồng Uy'.

Khi Tưởng Húc Đông xuống máy bay, thấy xe của gọi xe trực tuyến 'Phong Hành Hồng Uy' đang đỗ trước mặt.

"Giám đốc Trương..."

Nhưng...

Rõ ràng hắn chỉ là một thanh niên 23 tuổi, nhiều nhất là 24, nhưng nực cười là khí chất của thanh niên này rất mạnh mẽ, thậm chí còn thấy bản thân thấp hơn hắn một cách khó tả.

Hoặc có thể một sỉ nhục nhắm vào anh ta.

"Tôi không gọi điện cho anh không chỉ để mời anh uống trà, nhưng anh đã đến rồi thì uống trà trước đã rồi nói chuyện kế tiếp, anh thấy sao?" – Trương Thắng ôn hòa nhìn Tưởng Húc Đông.

"Giám đốc Trương! Tôi tới đây không phải để uống trà với cậu!" – Tưởng Húc Đông hít sâu, cuối cùng cũng đè nén được cơn giận.

"Ngon chứ?"

Lúc này, dù có nhục nhã thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải chịu đựng.

"Uống trà trước đi!"

Anh muốn nói gì nhưng nhanh chóng bị Trương Thắng cắt ngang.

Sau đó, bản năng anh nuốt lại lời sắp nói, ngồi xuống, nhẹ nhàng uống một tách trà.

Sau đó, chiếc taxi trực tuyến lái đến Khu phát triển kinh tế 'Mật Đồ', dừng ở lối vào 'Công ty KHKT Hồng Uy'.

Văn phòng tràn ngập hương trà.

Trước khi chào, anh đã thấy Trương Thắng lên tiếng trước, pha trà và ra hiệu ngồi vào ghế.

"Ngồi đi, giám đốc Tưởng."

Cứ giả bộ giả bộ!

Nỗi oán hận trong lòng Tưởng Húc Đông sắp bùng nổ.

Muốn đứng lên tạt trà vào gương mặt đáng ghét của Trương Thắng rồi tát hắn hai cái...

Nhưng cuối cùng anh vẫn uống trà và nói:

"Cũng đúng."

Anh ta bực bội gật đầu uống hết trà.

Trương Thắng thấy anh ta uống xong, cuối cùng cũng không làm bộ làm tịch nữa mà im lặng nhìn Tưởng Húc Đông, nghiêm túc nói:

"Giám đốc Tưởng, 'Lục Mã' của anh còn sống có ích cho tôi hơn là chết, thế nên tôi muốn anh sống!"

"Ha ha, giám đốc Trương đang nói đùa, tình hình hiện tại của 'Lục Mã' chúng tôi chẳng phải là nhờ có cậu sao? Trước đây tôi nghe có người nói gì đó, rằng Trương Thắng mồm nói nhân nghĩa đạo đức nhưng lòng dạ rắn rết, xảo trá vô cùng, đạo đức giả hơn cả ngụy quân tử, tham lam đến mức con chó qua đường còn muốn cắn một cái... bây giờ nhìn lại quả thật là danh xứng với thực!"

Nhưng cuối cùng vẫn im lặng nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

"Tôi... tôi..." – Tưởng Húc Đông thở hổn hển, hơi thở trong lồng ngực như muốn nổ tung.

"Đừng tức giận như vậy, anh đã gần 50 tuổi, nửa người sắp xuống mồ rồi, tức giận sẽ chỉ khiến anh già nhanh hơn!"

"Cậu!"

"Dây chuyền công nghiệp của các anh đều đang trên đường phát triển, nếu không chấp nhận hợp tác với tôi, thì cứ hợp tác với 'Nguyên Năng' và 'Thời Đại Mới' và trở thành phụ thuộc đi, hợp tác với tôi, các anh vẫn có quyền tự chủ!"

"Tôi nói rồi tôi không phải con cờ! Cậu coi tôi là đứa nhóc 3 tuổi hay sao mà chơi cái trò đánh một gậy cho một viên kẹo này?"

Sao mày không đi chết đi!

Đcm!

Tưởng Húc Đông lại nguyền rủa trong đầu, ngọn lửa vừa bị đè lại đột nhiên bốc lên, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Giám đốc Trương, nói đi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

"'Nguyên Năng' và 'Thời Đại Mới' đều muốn anh chết, sau đó sẽ thôn tính 'Lục Mã' của anh, nhưng nếu anh bị họ thôn tính thì là làm dùm hết cho người ta, tôi không có chỗ lợi gì..."

"Trương Thắng, chúng tôi không phải là quân cờ của cậu, cậu nên hiểu rõ đi, cậu chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch may mắn thắng được ván cờ một lần, cậu là cái thá gì! Nếu cho tôi cơ hội thì tôi xử toi cậu!" – Tưởng Húc Đông đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Trương Thắng, cuối cùng hét lên!

Trương Thắng như không nghe thấy lời mắng, hắn vẫn chậm rãi nhấp một ngụm trà:

"Tôi có thể cấp phép miễn phí bản quyền thiết kế của 'Hồng Uy Mini' cho anh..."

Vẻ mặt không khó chịu của Tưởng Húc Đông đột nhiên đờ ra, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Trương Thắng:

Cái con mẹ mày thật sự tưởng tao khen mày hả!

"..."

"Lời đồn trong thiên hạ không thể xem là thật, nhiều nhất cũng chỉ là quá khen, quá khen thôi..."

Nhưng thấy Trương Thắng không có chút tức giận, ngược lại cười khiêm tốn nói:

Tư duy cũng rõ ràng hơn.

Sau khi nói thế, cuối cùng Tưởng Húc Đông cũng trút được nỗi khó chịu trong lòng.

Văn phòng im lặng trong chốc lát.

"'Lục Mã' chúng tôi vẫn còn nội tình, muốn giết cùng không dễ như vậy... Cho dù không có sự cho phép của cậu, tôi vẫn có thể sống sót!" – Sau khi bình tĩnh lại, Tưởng Húc Đông nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận