Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 203. Đều có bàn tay cậu trong đó

Chương 203: Đều có bàn tay cậu trong đó

Có ý tôn kính, có khó tin, đồng thời càng cảm thấy Trương Thắng là một người kinh khủng!

Tất nhiên còn có chút cảm kích không nói rõ.

Toàn bộ những lời Trương Thắng nói đều linh nghiệm.

Ở trong cái đêm đó!

Nếu như không phải nhờ Trương Thắng khiến anh kịp thời dừng cương trước bờ vực thì chỉ sợ anh ta đã thật sự biến thành công cụ cho Thịnh Thế Entertainment, bản thân rời vào hoàn cảnh không thể quay đầu.

Người bình thường muốn giành lấy món đồ thuộc về mình bằng tài hoa trong cuộc chơi của tư bản này quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

"À, đúng rồi đạo diễn Kha!"

"Đúng vậy!"

Kha Triển Sí lập tức giật mình, sau đó dường như đã thông suốt gì đó, nhìn Trương Thắng một cách mãnh liệt, con ngươi co lại:

"Bình điện?"

"Khụ, khụ..."

"Vậy mượn lời chúc của cậu đi giám đốc Trương!"

Kha Triển Sí cười gượng, lắc đầu đứng lên:

"Sao thế?"

"Chờ đã, lợi ích trong sách chắc không phải là ở hiện thực..."

"Trong phim, mang cả bình điện của chúng tôi nữa..."

"Phim của anh chắc chắn sẽ hot!" – Trương Thắng nhìn Kha Triển Sí mà nói chân thành.

"Hơi đổi lại nghề nghiệp của cậu trai đó đi, đổi bếp từ tích hợp thành bình điện, cậu ấy kinh doanh pin xe điện, sau đó thất bại liên tục, ..."

Trương Thắng vẫn cười như cũ, nhưng không nói lời nào.

"Phải, tôi nhớ trong 'Mùa Hè Năm Ấy' có một chàng trai tên Trương Lợi rất cố gắng để lập nghiệp đúng chứ?"

Kha Triển Sí lại không nói nữa, quay người rời đi.

"Đạo diễn Kha, đừng nghĩ nhiều, chỉ là một nhân vật bình thường mà thôi... Được rồi, đã không còn sớm nữa, anh mau đi đi, đừng làm trễ công việc..." – Trương Thắng cười tủm tỉm nhìn Kha Triển Sí.

"Mịa! Tôi cảm giác nghi ngờ từ nguồn sách tới lúc bắt đầu quay phim đến khi kết thúc đều có bàn tay của cậu trong đó!"

Tom bắt đầu hút xì gà.

Trương Thắng nhận cuộc gọi.

Về sau... mấy chục điếu xì gà dần không đủ.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Sau khi hút xong, anh ta vô thức gọi điện thoại cho người trong nhà...

Đợi sau khi Kha Triển Sí đi, Trương Thắng nhìn bóng lưng của anh ta một lát, ngay sau đó chuông điện thoại vang lên.

Nhưng sau khi đến Hoa Hạ, hưởng thụ khoảng thời gian xa hoa ngắn ngủi, nhìn rất nhiều video, cả người như là bị thứ gì đó đổ ập vào tẩy não vậy.

Một người từng ở Brazil, nghèo khó đến mức không sống nổi như anh chưa từng thắc mắc qua vấn đề lai lịch của ông bà tổ tiên mình.

Anh ta hỏi thăm thân phận của mẹ, cô dì chú bác, ông bà nội ngoại...

Là Tom gọi.

Thế là giá trị của điếu xì gà từ vài chục đồng đến vài trăm đồng, thậm chí hôm nay anh ta còn mở ra một hộp xì gà Bezos mạ vàng đến từ Châu Âu.

Anh ta luyện tập qua lại cách cầm điếu xì gà, đặt nó ở hai đầu ngón tay nhìn có vẻ rất cao quý.

Anh nhìn đầu xì gà đang cháy, mỗi một tia lửa đều là đang đốt tiền, ấy vậy mà anh không thấy đau lòng, mà ngược lại một cảm giác 'nghiện' khó tả dần chiếm lấy cơ thể.

"Ông chủ, các bạn người Brazil của tôi sắp đến rồi, ông chủ... ờm... ông chủ giúp tôi mua vé máy bay được không? Bọn họ không có tiền mấy..."

Cái cảm giác này thật sự rất tốt.

Hồi đầu anh hút thử vài chục gói xì gà được sản xuất ở Hoa Hạ, vừa hút vừa nhìn gương xem vòng khói từ từ dâng lên, tưởng tượng bản thân đang ở trong một buổi dạ hội xa hoa lãng phí, nhìn các quý ông quý cô đang nhảy múa trên nền nhạc cổ điển...

Trương Thắng không bắt buộc nhưng anh ta thấy rằng đây là điều mà một quý tộc cần phải có.

Anh ta bắt đầu tìm kiếm dấu vết về tổ tiên minh.

Luôn mãi hỏi mẹ...

Mẹ rất thành thật, cũng rất thành khẩn.

"Chúng ta không có dòng máu quý tộc, ông cố nội con từng là nô lệ, sau này thay đổi thời đại nên cuối cùng mới có thân phận người thường..."

"..."

"Chúng ta chảy trong người dòng máu Dalits Ấn Độ, đồng thời có cả Châu Phi, chút ít huyết thống của người da trắng, nhưng cha của ông nội con bị người da trắng bỏ rơi..."

"..."

"Muốn tra thêm về trước nữa thì chúng ta cũng chỉ là bình dân phổ thông, đó là chuyện hơn ngàn năm..."

"..."

Lời nói nghiêm túc của mẹ tựa như một cây gai nhọn, đâm mạnh vào sâu trong trái tim anh ta.

Anh bắt đầu trở nên hơi thất vọng.

Loại cảm giác ấy khiến anh có chút muốn trốn tránh, đặc biệt là sau khi mẹ gọi anh là 'Dawa', cả người anh co lại như là phản xạ có điều kiện, sau đó sửa lại tên này trước.

Mẹ ở đầu dây bên kia im lặng, sau đó hỏi anh đến cùng là sống như thế nào ở Hoa Hạ, hỏi khi nào về Brazil, rảnh thì tâm sự với anh về chuyện người cha bợm rượu...

Sau khi Tom kiên nhẫn nghe xong thì cúp điện thoại.

Để điện thoại lên bàn, anh ta thoáng nhìn qua bầu trời ngoài cửa sổ, rồi sau đó cúi đầu nhìn hộp xì gà trên mặt đất.

Anh nhắm mắt ljai. ...

"Wow, lúc đầu tớ còn tưởng Hoa Hạ là nước giống với Brazil chúng mình..."

"Không nghĩ tới Hoa Hạ có nhà lầu cao như vậy!"

"Sao Hoa Hạ không có xóm nghèo?"

"Wow, đây là BMW, Mercedes à? Hoa Hạ có nhiều xe như vậy sao... Lúc trước tớ nghe ông ngoại nói ở Hoa Hạ toàn là trâu kéo xe!"

"Đây là đèn xanh đèn đỏ à?"

"Cửa hàng này lớn ghê!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận