Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 520. Lâm Hạ không xứng với cậu sao?

Chương 520: Lâm Hạ không xứng với cậu sao?

"Ừ."

Trương Thắng thấy Lâm Hạ đi về phòng bệnh.

Một lúc sau, Lâm Quốc Đống ho nhẹ, nghiêm túc đi ra khỏi phòng bệnh:

"Nói xong chưa?"

"Ừm, hết rồi..."

"Tôi không quan tâm đến chuyện của những người trẻ tuổi của các cậu, nhưng với tư cách là một người cha, tôi muốn con bé sống sung sướng, cậu hiểu chứ?" – Lâm Quốc Đống nói nghiêm túc.

"Cháu biết, cháu hiểu mà..." – Trương Thắng gật đầu, sau đó thành khẩn:

"Không xứng với cậu?"

Lâm Quốc Đống nhìn biểu cảm của Trương Thắng, ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc:

"Cậu cho rằng Lâm Hạ không đủ tốt sao?"

"Chú, chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi..."

"Cậu nói thế tôi không thích đấy, sao cậu nghĩ là tôi sẽ hiểu lầm mấy chuyện này?"

Hắn luôn rất thận trọng trong chuyện tình cảm.

"Nhưng chú à, cháu không có yêu đương với Lâm Hạ, bọn cháu vô cùng trong sạch, mong chú hiểu lấy cho."

"Tôi không quan tâm chuyện mấy đứa nhóc cậu, tôi không phải là người nhất định môn đăng hộ đối, tôi rất thưởng thức cậu và cũng rất tin vào con mắt của mình, nhưng là một người cha, tôi mong muốn con gái của mình sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi nào, nhất là về mặt cảm tình, cậu vô cùng thông minh, toi hi vọng là cậu giữ vững chừng mực..."

"Cháu không có ý đó, trước mắt quan hệ giữa cháu và Lâm Hạ thuần túy là bạn học... ờm, với tư cách là phụ huynh, gặp bạn học nam của con gái thì nhiều ít gì cũng có hiểu lầm cho nên cháu mới phải làm sáng tỏ sớm hơn..." – Trương Thắng nhìn Lâm Quốc Đống, tiếp tục trả lời rất nghiêm túc.

Lâm Quốc Đống cau mày:

"Sao có thể chứ..." – Trương Thắng hít một hơi thật sâu, nhìn dáng vẻ của Lâm Quốc Đống, cuối cùng cười gượng nói:

Sau một hồi im lặng, Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng:

"Rất tốt."

"Nói đi, cậu muốn nói gì với tôi?"

"Được, cháu biết." – Trương Thắng gật đầu.

Cũng sẽ không chơi mấy chiêu trò mập mập mờ mờ.

"Trương Thắng..."

"Cần phải hiểu rõ thành quả nghiên cứu của các cậu trước đã, nhưng Trương Thắng, thứ cho tôi nói thẳng chứ trừ phi cậu có thể nghiên cứu ra loại pin tốt hơn Samsung, hoặc là pin có thể thay thế, nếu không thì chúng ta không có chỗ hợp tác, điện thoại di động là nỗ lực cuối cùng của Diệu Hoa chú, cậu cũng biết đấy, Diệu Hoa hiện đang trong giai đoạn rắc rối cả trong và ngoài, hậu quả của sự thất bại này là không thể lường trước được..."

"Đi đi, nếu gặp khó khăn về tài chính thì nói cho tôi, nhưng con đường này thực sự quá khó đi, sự trói buộc của nước ngoài đối với khoa học kỹ thuật của chúng ta vẫn còn rất chặt, không thể lọt một giọt nước nào... Ngoài ra, mỗi ngày đều có các tấn công từ người cùng ngành, hơn nữa chỉ cần trong tương lai kỹ thuật của cậu có hơi đột phá thì bọn họ sẽ càng tấn công nhiều hơn, đôi khi mỗi bước đi đều như trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, nhưng chỉ cần chịu đựng được thì chúng liền có thể nhìn thấy ánh rạng đông." – Lâm Quốc Đống vỗ vỗ vai Trương Thắng, như đang nói với Trương Thắng lại như đang nói với chính mình.

"Samsung, Sony, hiện tại là hai nhà này."

Đất bắt đầu ấm lên.

"Hôm qua Bình điện Bác Thế bọn cháu vừa vay 2 triệu để nghiên cứu phương diện pin... Chú, cháu muốn biết pin điện thoại di động mà Diệu Hoa của chúng ta hiện đang mua là của công ty nào?"

Sau khi trải qua kỳ nghỉ đông vui vẻ thì, mấy tên xui xẻo này không thể không nhận ra một chuyện rất quan trọng mà còn rất thực tế.

Nhưng... phòng ký túc xá 302 lại ngập tràn một bầu không khí xấu hổ và khó nói.

Đã hơn mười ngày kể từ khi học kỳ thứ hai của Yến Thạch Hóa bắt đầu.

"Chúng ta có thể hợp tác không?"

"Ừm, cháu biết!"...

Xuân tháng 3.

Mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng đã qua.

"À, cháu hiểu!"

Trương Thắng gật đầu.

"RD là một con đường khó khăn, chông gai, đây không phải là làm bình điện cho xe điện, tuổi thọ pin được cải thiện nhiều hơn thì có thể bán tốt, là một người từng làm lĩnh vực này, lý trí mà nói thì tôi hi vọng cậu từ bỏ suy nghĩ đi con đường nghiên cứu độc lập, giai đoạn ban đầu cũng giống như các doanh nghiệp khác, trước tiên đi gia công, sau đó tích lũy vốn để thử thì mới có càng nhiều cơ hội thử lỗi, tuy nhiên chúng ta đều là cùng một kiểu người, giống như con lừa vậy, quyết định gì đó rồi là một khi không bị đâm cho đầu rơi máu chảy thì nhất quyết không dừng lại..." – Lâm Quốc Đống cười.

"Dạ?"

Bọn hắn rớt môn!

Còn rớt rất thảm!

Giang Khải Long rớt 2 môn, Tề Hải Phong rớt 1 môn, còn Trần Thuật rớt hết tất cả các môn...

Lịch thi lại cũng có luôn rồi.

Nhìn lịch thi lại, sắc mặt bọn họ mờ mịt.

"Thế cũng tốt, có bạn thi lại cùng..."

Im lặng một lát, với tư cách là trưởng phòng ký túc, Tề Hải Phong lộ ra một nụ cười đánh vỡ không khí đè nén này.

Rớt môn là chuyện bình thường ở đại học, cũng không phải là chuyện to tát gì, trong một lớp lúc nào chả có vài người lụi sai đáp án.

Dưới sự 'an ủi' của Tề Hải Phong, mấy người cá mè một lứa lập tức cảm thấy thoái mái hẳn, lại trở về dáng vẻ lười biếng nhàn nhã khi xưa.

Lâm Thành bước vào.

Vài người nhìn Lâm Thành, ngoại trừ Tề Hải Phong chào hỏi Lâm Thành, những người còn lại vẫn chọn bỏ qua.

Cậu ta ở ký túc xá lần nữa trở thành kẻ lập dị không hợp bầy.

Bọn hắn rớt môn, còn cậu ta có vẻ hôm nay lại giành được học bổng giải nhì học kỳ I của trường.

Tất nhiên, làm lơ thì làm nhưng cũng không thể nào nào nói mấy câu châm biếm như là 'học hành chăm chỉ như vậy cũng chỉ mới lấy học bổng hạng nhì'.

Kể từ khi cãi nhau với Tề Hải Phong, mối quan hệ của họ với Lâm Thành rất vi diệu.

"Học bổng giải đặc biệt là anh Thắng! Trên diễn đàn bắt đầu đăng tin rồi!"

"Gì?"

"Kết quả học tập tất cả các môn của anh Thắng đều bị phơi bày trên diễn đàn!"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận