Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 286. Ra mắt

Chương 286: Ra mắt

Hắn đáp lại bằng một chữ!

Sau đó...

Hình đại diện của Kỳ Lân sáng lên và ngay lập tức trả lời:

"Tạ ơn trời đất, Bất Dạ, cuối cùng cậu cũng login! Nếu cậu lại không online, thế giới sẽ bị hủy diệt!"

Trương Thắng nói vài câu xin lỗi, đối phương cũng không thực sự tức giận mà chỉ xin số điện thoại di động của Trương Thắng.

Rồi...

Điện thoại của Trương Thắng reo lên.

"Nói với cậu một tin tốt, sau vòng quảng bá đầu tiên trên điện thoại di động của chúng tôi, rate của trong nửa tiếng qua rất cao, có khi bộ truyện này sẽ nổi to!"

Trương Thắng tải lên chương thứ hai, sửa lỗi chính tả rồi tựa lưng vào ghế.

"Bất Dạ, tôi không biết cuộc sống của cậu đã trải qua những gì, có thể rất khó khăn nên mới chỉ cập nhật mỗi ngày một chương, nhưng, cậu đã kiên trì lâu đến thế, cuối cùng bạn cậu cũng đã nhìn thấy ánh rạng đông, tôi hy vọng cậu có thể cố gắng thêm một lần nữa, làm ơn! Chúng ta hãy xông pha một lần cuối cùng!"

Tiếng bàn phím laptop ngừng lại.

"Cậu có thể nào viết thêm một chương nữa được không? Hoặc là hôm nay viết nhiều chút, càng nhiều càng tốt!"

, bắt đầu viết từ tháng tám đến cuối tháng mười một.

"Bất Dạ! Phiên bản di động của 'Trang web tiếng Trung Khải Minh' chúng ta đã được ra mắt vào đầu giờ sáng nay! Vừa hay đã được nửa tiếng!"

Tinh thần của hắn phấn phởi.

"Hả?" – Trương Thắng sững sờ.

"À, chúc mừng!" – Trương Thắng thật ra cũng không có gì ngạc nhiên về việc đọc truyện trên điện thoại, hắn search thử bản di động của 'Trang web tiếng Trung Khải Minh', giao diện phèn muốn chết.

Hai giờ sáng.

Theo một nghĩa nào đó, sự kiên trì dường như đã trở thành một thói quen.

"?"

"Lọt vào top 10 của bảng xếp hạng ở web đọc trên điện thoại!"

Nhưng cơ thể khó tránh khỏi hơi mệt mỏi.

Tổng số từ đã vượt quá 700. 000 từ.

Cách vài lúc lại thông báo thành tích của .

"..."

Tiếng côn trùng kêu trong đêm hè dần ít đi khi đến cuối mùa.

"Lại vượt, lại tăng lên rồi!"

Nhịp truyện...

"Số lượt truy cập hiện đang đứng trong top 20 của trang web tiếng Trung Khải Minh, tỷ lệ giữ chân độc giả đứng trong top 10 của toàn trang web!"

Có vài thứ không phải cứ làm một lần là xong, cần phải mài giũa từng chút, trưởng thành lên từng chút.

Về sau vừa viết vừa suy nghĩ và vừa kiên trì, từ lúc ban đầu không quen dần trở nên thuần thục...

Giai đoạn đầu của cũng không tính là tốt, có tham khảo qua «Đấu Phá Thương Khung» khí thế một thời.

"Top 9, tỷ lệ thanh toán, ngày mai là có thể mong chờ vào tỷ lệ thanh toán!"

Gió thu ập đến, hơi lạnh dần tràn vào.

Nội dung cốt truyện...

Hành văn...

Biên tập viên Kỳ Lân của QGOU dường như còn kích động hơn cả hắn.

Hành lang rất yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ chiếu ra cái bóng của hắn, kéo thật dài.

Trong lòng không có chút hỗn loạn nào, ngược lại càng bình tĩnh, sau khi tựa lưng vào ghế một lúc, hắn đóng laptop lại, đứng dậy đi về phía văn phòng.

Trương Thắng nhìn thoáng qua thành tích.

Khi nó thực sự đạt đến một trình độ nhất định, chắc chắn nó sẽ không bị chôn vùi.

Đây là điều bình thường.

Trương Thắng ra khỏi hành lang, đến phòng tập huấn bên cạnh.

Đi ngang qua phòng tập huấn, Trương Thắng dừng lại một chút.

Trong phòng tập huấn vẫn còn đủ loại âm thanh, lộ ra ánh đèn bên cửa sổ, mơ hồ, Trương Thắng có thể nhìn thấy hai tay Thang Vũ cởi trần, đang nhiệt tình hỗ trợ điều chỉnh máy móc, hỗ trợ lắp đặt...

Cách đó không xa...

Trương Thắng nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đậu bên đường, các công nhân cẩn thận đóng gói các hộp pin trong các rương cách ly và đặt chúng lên xe tải.

Khi xe đã đầy, tài xế ngậm điếu thuốc đạp ga rồi vận chuyển ra cổng trường.

Sau khi xem một lúc, Trương Thắng không vào phòng tập huấn mà đến phòng làm việc NC.

Phòng làm việc NC trống rỗng, nhưng khi đóng cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh, giọng mắng chửi công nhân của Thang Vũ có vẻ rất bén nhọn.

Trương Thắng đi đến ghế nằm bên cạnh, nhắm mắt lại.

Quy hoạch bước kế hoạch tiếp theo trong đầu. ...

Sáng sớm.

Một tia nắng chiếu lên mặt Hứa Bác Văn.

Còn mấy tiếng nữa thôi là anh ta sẽ được tự do.

Hôm nay là vài tiếng bị giam giữ.

Nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới chỉ vì bản thân thu lợi vì bán rẻ số điện thoại mà đã bị nhốt một tháng.

Nhưng sau khi hiểu được vài thứ, anh ta cảm thấy cực kỳ may mắn.

Cư dân ở hoa viên Hải Thự không giàu thì cũng quý, anh ta chỉ bị nhốt một tháng đã coi như là nương tay.

Trong thời gian này, anh ta đã học được rất nhiều về luật pháp trong cục, biết rằng hành vi của anh ta có thể sẽ bị kết án nghiêm trọng nhất!

Khi nhìn thấy mấy điều luật đó, anh ta khủng hoảng tới nỗi mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.

Hứa Bác Văn chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn.

Nếu bọn họ thật sự muốn chơi anh ta...

Xem chừng đời này anh ta hết cứu.

Hứa Bác Văn tỉnh dậy sau giấc ngủ, mặc quần áo như thường lệ, rửa mặt rồi tập thể dục, ăn cơm
Bạn cần đăng nhập để bình luận