Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 169. Kẻ nghiệp dư làm khổ người chuyên nghiệp

Chương 169: Kẻ nghiệp dư làm khổ người chuyên nghiệp

Ngày 11 tháng 10.

Trên Weibo, tin tức tiêu cực của Tinh Quang Vị Lai cứ như thế xuất hiện tầng tầng lớp lớp, một đống minh tinh nghe đến nhàm cả tai của Hoa Hạ thì mỗi ngày đều vô cùng sinh động trong mỗi tin tức nóng hổi, liên quan đến các sự kiện như 'đổi nghề', 'mắng ông chủ cũ', 'tiết lộ tin tức của ông chủ cũ'. v. v.

Tinh Quang Vị Lai giống như một tòa nhà sắp sập, một cây cao cô độc lung lay giữa cơn bão.

Thậm chí, trên Weibo lại tung ra một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó, chủ tịch hội đồng quản trị của Tinh Quang Vị Lai là Đổng Trung Quân dường như đã già đi rất nhiều, tóc mai cũng đã có thêm vài sợi bạc trắng.

Chỉ trong nháy mắt, hình ảnh này đã bị các phương tiện truyền thông lớn giải thích là 'thất bại lớn cấp bậc sử thi', cùng với đó là một đợt châm chọc và khiêu khích.

Nhờ vào sự kiện Tinh Quang Vị Lai đột ngột sụp đổ, chỉ trong một tháng thôi mà các hoạt động trên Weibo đã thu hút được sự chú ý của vô số cư dân mạng, lượng hoạt động hàng ngày lớn đến nỗi đã vượt qua con số hàng triệu. !!

Một bữa tiệc trên mạng cứ như thế mà từ từ mở màn, một câu chuyện về dã thú và thợ săn cũng không ngừng được đồn đoán diễn tả trong bữa tiệc thịnh soạn này. ...

Dường như là mấy người này không hiểu gì cả.

Người duy nhất coi như là còn đáng tin cậy, đấy là một học sinh tên là Lý Trung Hà.

Đường đường là một đạo diễn lớn về đề tài thanh xuân, hiện tại lại phải lưu lạc đến mức phải đi chỉ đạo một số sinh viên không chuyên nghiệp quay phim tài liệu.

Đúng thật là kẻ nghiệp dư làm khổ người chuyên nghiệp.

Anh ta thấy được từng lô máy quay phim rá giẻ, cùng với vẻ hưng phấn không thể đè nén nổi trên gương mặt của các học sinh.

Những người khác thì coi như là một 'ekip cỏ dại', không đúng, 'ekip cỏ dại' cũng không được tính, chỉ là một 'đám người ô hợp' tụ lại với nhau mà thôi.

Ngày 11 tháng 10.

Học sinh này là hội trưởng của hội nhiếp ảnh Yến Thạch Hóa, bình thường cũng có hiểu biết không ít về thuật ngữ của ống kính, mặc dù vẫn còn nhiều khoảng cách so với các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng ít nhất là còn có thể trao đổi với anh ta.

Trong lòng anh ta khẽ thở dài một hơi.

Kha Triển Sí đi tới Yến Thạch Hóa.

Chỉ biết cầm máy quay phim để quay loạn xì ngầu khắp nơi, mấu chốt là hình ảnh nhận được lại rung động không ngừng.

Sau khi anh ta đã bắt đầu quen thuộc với đám ô hợp này, cảm giác thất vọng ở sâu trong nội tâm càng ngày càng thêm lớn. ,

Những sinh viên này có biết cái gì là góc độ ống kính không? Có biết ngôn ngữ ống kính là gì không?

Anh ta chờ đến khi Trương Thắng tan học, kéo đến một phòng học bỏ trống rồi mở miệng 'đùng đùng đùng' nói liên tục một hồi.

Còn những người khác...

Buổi sáng.

Đùa gì thế?

Kha Triển Sí bối rối!

"Xin lỗi, Trương Thắng, tôi rất muốn đồng ý với lời nói của cậu. Nhưng, với học thức của tôi, nhận thức của tôi, cùng với những thứ mà tôi tích lũy suốt bao năm nay, thực sự là rất khó tin tưởng những lời nói này của cậu"

"Nghe ta nói này, những người hiện tại đang quay phim tài liệu này có thể đoạt giả, anh có tin hay không?"

Vì vậy đành nén lại cảm xúc mà giải thích rất nhiều điều với Trương Thắng.

Sau khi Trương Thắng kiên nhẫn lắng nghe, biểu lộ ở trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, dường như không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào khi anh ta tới đây.

Đồ vật mà 'đám người ô hợp' này sản xuất ra lại có thể đoạt giải thưởng?

"Ở nước ngoài??? Xin lỗi Trương Thắng, tôi không muốn đả kích anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu được là tiêu chuẩn đánh giá của quốc tế lại nghiêm khắc gấp mười lần so với trong nước. Mỗi năm, chúng ta có hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn bộ phim tài liệu gửi ra quốc tế để tham gia đánh giá. Nhưng thật đáng tiếc, tính đến hiện tại thì chỉ có duy nhất năm 2004 là có bộ 'công nhân mỏ than' của Lý Dương là giành được giải thưởng trong 'Liên hoan phim Quốc Tế Edinburgh'. Trừ Lý Dương ra thì cho dù là những đạo diễn lớn cũng thất bại mà trở về". Kha Triển Sí nhìn vào nụ cười tủm tỉm của Trương Thắng mà không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng, thế nhưng anh ta lại cố kìm nén lại rồi kiên nhẫn giải thích hết lần này tới lần khác cho Trương Thắng nghe những tình cảnh xấu hổ trong những năm vừa qua mà phim tài liệu Hoa Hạ gặp phải khi ra ngoài biển lớn...

"Vậy ở nước ngoài thì sao?". Trương Thắng cười tủm tỉm nhìn vào Kha Triển Sí.

"???!"

"Anh cảm thấy là nằm mơ giữa ban ngày sao!?"

"Đây không chỉ là một chuyện hoang đường, nếu chỉ như vậy mà cũng có thể khiến cho mấy người đó đoạt giải thì đây chính là một loại châm chọc! Mặc dù là phim tài liệu, nhưng cậu nên biết là mỗi năm thì Hoa Hạ chúng ta có thể làm ra biết bao nhiêu bộ phim tài liệu hay không? Một số giải thưởng chuyên nghiệp ở trong nước thì tiêu chuẩn của bọn họ với phim tài liệu là rất cao. Ba yếu tố của phim tài liệu, đó là tính chân thực, tính sáng tạo, tính phản biện thì đánh giá với mỗi yếu tố đều cực kỳ hà khắc". Kha Triển Sí thở dài một hơi.

Anh ta cảm thấy Trương Thắng không biết gì về nghề này, giọng điệu có phần hơi chói tai.

Đoạt giải?

"Đạo diễn Kha, anh không tin sao?!"

Đây không phải là trò đùa tầm cỡ quốc tế hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận