Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 112. Cỏ Dại

Chương 112. Cỏ Dại

Sau đó, cậu ta nhìn Trương Thắng hỏi thăm tình hình với những người khác.

Cậu ta nhìn Tề Hải Phong thêm mắm thêm muối nói một vài thứ, cảm xúc vốn đã bình tĩnh của cậu ta nháy mắt lại nổi giận.

"Đây không phải là thật!"

Tề Hải Phong và Lâm Thành lại đột nhiên đứng dậy!

Thấy họ lại định cãi nhau, Trương Thắng đưa tay đẩy hai người đang đứng lên xuống.

"Đánh nhau chỉ là trò của bọn man rợ, cũng đã học đại học rồi, các cậu còn học trẻ con chơi bùn sao?"

"Nhưng mà mẹ nó, Thắng ca, cậu cũng biết tên này..."

Cảm giác yên tĩnh dần dần trở nên ngột ngạt ...

Cảm giác bất an tĩnh lặng này kéo dài hồi lâu...

Quét đến ai người đó sẽ cúi đầu.

Rõ ràng Trương Thắng đang ngồi đó nhưng không ai biết Trương Thắng muốn làm gì.

Không chỉ có cậu ta, toàn bộ ký túc xá bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

"Bình tĩnh rồi."

Tề Hải Phong phẫn nộ, trong lòng tràn ngập cảm xúc tiêu cực, chuẩn bị bộc phát ngay lập tức.

Trương Thắng mỉm cười vỗ vai Lâm Thành lần nữa.

Trương Thắng quét qua đám đông.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cảm của Trương Thắng, cậu ta không biết tại sao giọng nói càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ.

Đó là một cảm giác khó chịu.

"Tôi, tôi, tôi biết..."

Ánh mắt của hắn rất sắc bén, như có thể xuyên thấu lòng người, Tề Hải Phong lúc đầu ngẩng đầu nhìn Trương Thắng nhưng sau đó cũng chột dạ cúi đầu.

Lâm Thành môi run run, cuối cùng nhìn về phía Tề Hải Phong: "Xin lỗi... Tôi..."

"Đã bình tĩnh chưa?"

"Vậy cậu biết phải làm gì không?"

"Ngoài lời xin lỗi trên miệng thì còn có gì nữa?"

Cậu ta ảo não, hối hận, tự trách mình...

Nhưng sau khi thấy ánh mắt trương Thắng, cậu ta lại cảm thấy không phải.

Rốt cuộc thì thế giới rất phức tạp.

Trong ví chỉ có vài tờ tiền vụn...

Trên đời này có một số việc thực sự khó phân biệt đúng sai.

Cậu ta có cảm giác bất lực và quẫn bách chưa từng có.

Số tiền này không đủ bồi thường quần áo, điện thoại di động cho Tề Hải Phong, dù là cậu ta ăn cơm cũng không đủ.

Trong thẻ ngân hàng cũng chỉ có hơn trăm đồng.

Lâm Thành cúi đầu xin lỗi Tề Hải Phong.

Dường như là Trương Thắng đang dẫn dắt từng bước, rõ ràng mọi người tuổi tác không chênh lệch nhiều nhưng lại cho cậu ta cảm giác lại giống như một trưởng bối.

"Tôi, tôi sẽ đền tiền điện thoại di động, quần áo..."

Cậu ta lục túi tìm ví.

Nháy mắt, trong lòng cậu ta sinh ra một loạt cảm xúc như vậy.

Cậu ta theo bản năng cảm giác Trương Thắng dường như đang đứng về phía Tề Hải Phong, lại đang hợp tác với những người khác bắt nạt cậu ta.

Cậu ta nhìn Trương Thắng, ánh mắt mờ mịt, sau đó lại trở nên không biết làm sao.

Giọng nói nhàn nhạt của Trương Thắng vang lên bên tai cậu ta.

Dường như như bị người lột quần áo, lộ ra tất cả mọi thứ bên trong.

"Thôi bỏ đi! Lần này tôi sẽ cho Thắng ca chút mặt mũi. Coi như tôi xui xẻo..."

Nhìn thấy cảnh này... Tề Hải Phong cũng lắc đầu.

Sau khi Lâm Thành xin lỗi trước mặt Trương Thắng, lại thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Lâm Thành, sự tức giận của hắn thật ra cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Người trẻ tuổi đều sĩ diện, có khí độ bao dung thích hợp cũng là biểu hiện của nhân phẩm tốt, không cần phải đẩy người khác vào ngõ cụt.

Lâm Thành im lặng thu mình trong góc, lại cúi đầu.

Lời nói độ lượng của Tề Hải Phong dường như là một loại sỉ nhục, sự sỉ nhục này đâm sâu vào lòng cậu ta.

Suốt đời cậu ta không thể ngẩng đầu lên được.

"Trên đời này không có chuyện tính hay không tính, nợ người ta thì phải tìm cách trả..."

"Bây giờ không tiền thì không sao..."

"Cậu viết giấy nợ cho Hải Phong, ra kỳ hạn đại khái, sau đó cậu nghĩ cách từ từ trả..."

"..."

Giọng nói của Trương Thắng lại vang lên bên cạnh Lâm Thành.

"Còn gì nữa?"

"Tôi, tôi không nên mắng cậu ta bệnh thần kinh, tôi... Tôi không nên thêm mắm thêm muối và nói dối cậu..."

Tề Hải Phong vô thức lắc đầu, vừa định nói gì đó thì Trương Thắng lại yên lặng nhìn cậu ta.

Giọng nói của cậu ta trở nên lúng túng, theo bản năng cảm thấy hoảng hốt.

Ký túc xá lại rơi vào sự im lặng vô cùng kỳ lạ, Giang Khải Long đang đọc sách cũng thò đầu ra.

"Thắng ca, cậu sẽ không cảm thấy, tôi... cũng phải xin lỗi chứ? Thắng ca, đừng náo loạn nữa..."

Đôi mắt Trương Thắng nhìn chằm chằm vào Tề Hải Phong, cậu ta cười ngượng ngùng, cố gắng làm cho không khí thêm sôi động và xua tan áp lực.

Trương Thắng vẫn im lặng nhìn cậu ta.

Cậu ta càng ngày càng sợ hãi: "Thắng ca, cậu cũng biết tôi không làm gì sai mà, cậu ta bất ngờ đánh tôi, tôi cũng chỉ bị động phản kháng... Tôi có gì sai, cậu bảo mọi người nói xem, tôi cũng không sai! Trần Thuật, cậu nói đúng không?"

Cậu ta lại lúng túng nở nụ cười, sau đó nhìn quanh bốn phía, đã thấy các anh em ký túc xá bốn phía cũng không nói gì.

Cậu ta lại nhìn Trương Thắng, thấy trong ánh mắt Trương Thắng dường như có một áp lực khó tả, loại áp lực này khiến cậu ta lạnh sống lưng, phòng ngự cuối cùng sụp đổ:

"Thôi bỏ đi, Thắng ca, tôi cảm thấy..."

Lâm Thành gật đầu nhưng vẫn không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận