Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 138. Cơ hội tốt

Chương 138: Cơ hội tốt

Giọng của Trương Thắng đúng là mang theo chút ma lực kỳ lạ nào đó.

Lúc nào cũng nhẹ như thế, bình tĩnh như thế, nhưng lại cũng rất khiến cho người ta an tâm, dường như luôn luôn nắm toàn cục trong tay vậy.

Từng câu phân tích của hắn, phân tích lợi và hại, nhịp nhàng liên kết, khiến người khác không nhịn được mà mở to mắt.

Sau khi hắn nói xong, Trần Mộng Đình lâm vào trầm tư.

Đã đến giờ chập tối.

Lúc trời chiều sắp xuống núi, Trần Mộng Đình nhìn Trương Thắng:

"Trương Thắng, vậy tiếp theo, có phải tôi nên đi gặp thầy Hứa để trò chuyện?"

Lúc Trương Thắng sắp rời văn phòng, Trần Mộng Đình vô thức ngẩn đầu lên.

"?"

"Kiếm tiền! Hội Học Viện tài trợ chúng ta, có lẽ không nhiều tiền lắm nhưng chắc sẽ có vài thiết bị giúp chúng ta giải quyết, mà chúng ta có thể tìm các xí nghiệp liên quan để tài trợ, trong lúc quay 'Học sinh khóa trước tốt nghiệp ưu tú' thì chúng ta có thể tìm công ty nhận quảng cáo, đồng thời huấn luyện đội quay chụp và đội biên kịch cố sự..."

"Đạo diễn Kha Triển Sí đang sa sút, ông trời cho chúng ta cơ hội tốt như thế, không bắt được thì phải bị trời phạt đó!"

"Bới mấy chuyện cũ cảm động lòng người của các giáo viên tận tụy trong học viện chúng ta lên, bới mấy chuyện cũ thực tập của các học sinh tốt nghiệp ưu tú ở khóa trước lên, chuyện 'đề cử người có năng lượng tích cực nhất' ở trường... Làm một bộ phim phóng sự về trường chúng ta..."

Ngày 1 tháng 10, khắp chốn mừng vui.

"Đúng thế, càng sớm càng tốt!"

'Lời chào: Hướng về lá cờ tưởng niệm công ơn của bậc ông cha và tinh thần dân tộc Hoa Hạ!'

"Ờ... mấy cái này, có lợi gì cho chúng ta?" – Trần Mộng Đình gật đầu, rồi sau đó nghi hoặc.

"Vậy nói chủ đề gì đây?"

"Trương Thắng, cậu đi đâu thế?"

Trong suốt 60 năm ấy, Hoa Hạ đã trải qua rất nhiều trắc trở, cũng trải qua một thời đại, rồi từ một quốc gia từng bần cùng suy yếu lâu năm dần đứng vững trên sân khấu thế giới, tỏa ra tia sáng cổ xưa nhưng lại mới mẻ.

Sau khi nói xong, Trương Thắng nhìn Trần Mộng Đình đang cố gắng tiêu hóa rồi đứng dậy.

Kha Triển Sí lặng im xem duyệt binh trên TV.

'Mừng 60 năm ngày thành lập Hoa Hạ. '...

Nương theo lễ duyệt binh và nghi thức kéo cờ long trọng ấy, không khí trên Internet toàn là ngập tràn vui mừng.

Trong gần năm ngày, gần như ngày nào anh cũng phải qua lại từ khách sạn và đồn cảnh sát, những tra hỏi không ngừng nghỉ và điều tra, khiến người ta kiệt sức, thậm chí đã có lúc chính anh cũng tự hoài nghi rằng mình có tham dự chủ mưu vụ án này.

Nhưng mà...

"Em tin anh không phải người như vậy!"

Một tháng trước, anh lên kế hoạch dẫn bạn gái đi Yến Kinh nhìn nghi thức duyệt binh long trọng, sau đó dưới cổng thành, anh quỳ một gối xuống đất, móc ra chiếc nhẫn, nói ra cái câu mà anh đã chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm.

Nhưng bạn gái Tưởng Tiểu Ưu cắn răng nói như vậy, kéo anh từ trong đêm tối ra, phảng phất khi lại đối mặt với cái đêm hắc ám ấy, anh cảm thấy mình có thể thừa nhận được.

Cảm xúc của anh vô cùng nặng trĩu.

12 giờ trưa...

Nhưng lại không khóc được.

Muốn khóc...

Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng đã sắp xếp máy ảnh đầy đủ.

"Cùng lắm thì chúng ta lại thay một bút danh khác, tiếp tục viết sách, hơn nữa chúng ta còn chút tiền tiết kiệm, nếu thật sự không được nữa thì em nuôi anh!"

"Em tin vào tài hoa của anh!"

Khi anh bị kéo đi trợ giup điều tra, khoảnh khắc ấy Kha Triển Sí cảm thấy 'ầm' một tiếng, dường như trời đã sập.

Không ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Theo anh ta lúc nghèo khó, theo anh mỗi lần bị trả bản thảo, cạnh anh những lúc gian nan cả ngày lẫn đêm, sau đó nhìn anh thành công, nhìn anh nhận được tiếng vỗ tay.

Bọn họ quen nhau hơn mười nhau, luôn ở cạnh từ lúc anh vẫn còn là một tên tác giả vô danh ở Đài Loan...

Điều an ủi duy nhất lúc này đó là bạn gái Tưởng Tiểu Ưu vẫn luôn ở cạnh bên.

Cuối cùng thì 'Án Lộc Dương' cũng được điều tra rõ.

Nhưng ảnh hưởng kế tiếp vẫn còn đó, khoảng thời gian mà anh ta bị điều tra, một hợp đồng chụp quảng cáo hình ảnh chỉ có thể trái điều ước do quá thời gian, mà như vậy thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Ảnh chụp quảng cáo của anh cũng chỉ kiếm được vài chục nghìn tệ.

Nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng lại rất cao!

Một ngày một trăm nghìn, tổng là hết bốn trăm nghìn!

Bốn trăm nghìn!

Tinh Quang Vị Lai gánh một nửa, nửa còn lại chỉ có thể trừ vào tài khoản cá nhân của anh ta.

Châm chọc hơn nữa là bộ điện ảnh 'Đang Tuổi Thanh Xuân' kiếm được tiền, tương đương với trong năm ngoái ấy, ngoài trừ việc anh ta có danh tiếng tốt, trừ việc để bộ tiểu thuyết của mình trở thành tác phẩm tiêu biểu cho điện ảnh chủ đề thanh xuân thì anh chẳng có gì cả.

Trong mấy khoảng mấy năm này, sự cuồng nhiệt của anh dần cảm nhận được cái lạnh lùng và tàn khốc của tư bản.

"Cùng lắm thì làm lại từ đầu!"

"Bây giờ cũng không tệ, cho dù chính phủ không đưa ra thanh minh, nhưng ít ra em biết là anh trong sạch!"

"Chúng ta sẽ làm vài món ăn ngon, chào mứng Quốc Khánh, cũng mừng cho tấm thân trong sạch của ngươi chưa đưa cho người khác, nào đừng buồn nữa, cười lên!"

"Hiện giờ chúng ta đã tốt hơn nhiều so với khi xưa, thật ra em không chú trọng nghi thức, không quan tâm thời gian và địa điểm, nơi nào cũng được..."

"Anh sẽ trở thành một đại đạo diễn, chắc chắn là anh làm được! Mắt nhìn của em không bao giờ sai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận