Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 581. Đom đóm

Chương 581: Đom đóm

Trên sân khấu đen nhánh.

Chiếu lên một tia sáng.

Yếu ớt như đom đóm.

Khán giả sững sờ.

"Bật đèn pin trên điện thoại "Hoa Hưng" của mọi người lên, ánh sáng của đom đóm tuy yếu ớt nhưng cũng là một quang cảnh trong bầu trời đêm!"

"..."

"Buổi biểu diễn của người bình thường" không có diễn tập.

AK thở phào nhẹ nhõm, trạng thái tinh thần của cậu vẫn rất tốt.

Đây là lần đầu tiên họ được mời lên sân khấu sau quãng thời gian lang thang lâu như thế, đó còn là sân khấu nhiều khán giả như thế!

Rẻ đến nỗi trước khi lên sân khấu thì các ca sĩ đều chẳng có danh tiếng gì, thậm chí sau khi lên sân khấu thì đa số đều run rẩy, có người còn hát lệch tông.

Bọn họ áy náy, bất an, thậm chí nếu không phải có nhân viên công tác luôn cổ vũ thì bọn họ còn muốn quỳ xuống sau hậu trường, như là tự khiển trách bản thân có tội ác tày trời vậy.

Sân khấu rẻ đến mức đáng kinh ngạc, sau buổi hòa nhạc này, sân vận động sẽ bị phá hủy hoàn toàn rồi biến thành chung cư theo sự biến chuyển của thời đại.

AK không bước lên đài trước mà là nhìn bộ dáng hèn mọn của bọn họ, làm cho trái tim sâu thảm trong AK run lên...

Ngoại trừ thiết bị âm thanh ra thì mọi thứ đều rất bình thường chứ đừng nói là sánh vai với "Buổi biểu diễn thế kỷ của siêu sao Ma Đô", ngay cả buổi hòa nhạc của một ca sĩ bình thường cũng không bằng.

Bọn họ chẳng những không thể khiến cho buổi biểu diễn càng vui vẻ hơn mà còn làm tuột đẳng cấp của nó, khiến cả sân khấu càng thêm đơn sơ như là đồ vỉa hè.

Rẻ đến mức giá vé chỉ có 20 đồng mà còn là khi mua điện thoại nữa, anh chủ gần như là nửa bán nửa tặng...

Nó quá rẻ!

Cậu nghe thấy ở hậu trường vó một số ca sĩ lang thang được mời đang liên tục xin lỗi, bọn họ không chỉ hát tệ hơn dưới gầm cầu vượt mà thậm chí còn gây ra rất nhiều sự cố, cảm thấy đã phá hỏng buổi biểu diễn.

Cậu tin rằng Trương Thắng sẽ không để ý những thứ này, cũng tin rằng không ai trong buổi biểu diễn này để ý cả.

Nó bị chế giễu, bị nghi ngờ, giống như một trò đùa, nhưng cuối cùng nó vẫn được tổ chức, hơn nữa ngày càng có nhiều người xem...

Cậu hít một hơi thật sâu:

Cảm giác tự trách bản thân đó không thể nào kiềm chế được!

Sau đó AK nhìn lên sân khấu ngập tràn bóng tối phía trước, Trương Thắng vẫn đang diễn thuyết.

"Ủa cái này... lúc trước chúng ta không có nói là khúc cuối sẽ cùng nhau lên sân khấu mà!"

"Cái này thì biết! Đều biết hát!"

Giọng của Trương Thắng cổ vũ tất cả mọi người...

"Hả?"

Cạnh sân khấu, các nhân viên công tác cầm điện thoại, dùng ánh đèn pin trên đó để chiếu lên sân khấu!

"Đi thôi!"

"Hãy để chúng ta dùng những tia sáng nhỏ bé ấy chiếu rọi thế giới không quá to lớn này đi!"

Toàn thân AK run rẩy, khóe mắt lại ướt lên, cậu gật đầu với Trương Thắng.

Trên sân khấu, cậu thấy Trương Thắng cầm micro và duỗi tay ra, cánh tay quơ quơ trên không trung, quơ ánh đèn trên điện thoại của hắn.

"Chúng ta hãy cùng nhau lên sân khấu đi, mọi người biết hát bản của tôi chứ?"

Sau một hồi im lặng, các ca sĩ lang thang đều vô thức gật đầu rồi lần lượt cầm cây đàn guitar lên.

AK siết chặt nắm đấm, sau đó dắt mọi người bước lên sân khấu.

Ban đầu cậu nghĩ rằng sân khấu rất tối cho đến khi đứng trên sân khấu, thấy được toàn bộ sân khấu đều phát ra những ánh đè ngôi sao...

"Thế thì tốt, chúng ta cõng đàn guitar lên sân khấu..."

"Đi thôi, đi theo tôi, lên sân khấu! Hãy để tất cả khán giả nghe thấy tiếng gầm rú của chúng ta, không phải lo có hát được hay không cũng không phải lo hát lệch tông, vốn chính là một bản nhạc để phát tiết mà!"

AK nhìn mọi người, không biết có phải là do ở cùng Trương Thắng quá lâu hay là có chuyện gì mà cậu cũng bắt đầu có một số chỗ giống với Trương Thắng.

"Quy tắc là do chúng ta đặt ra, chúng ta muốn lên lúc nào thì lên, giám đốc Trương đưa một sân khấu như thế cho chúng ta, trừ việc để chúng ta thể hiện bản thân ra thì cậu ấy càng mong muốn chúng ta có thể hét ra cảm xúc sâu trong tim mình!"

"Ở đây, chúng ta chỉ có ước mơ, chỉ có những người truy đuổi ước mơ, chỉ có cái tôi dù đối mặt với khó khăn nhưng vẫn kiên trì không bỏ cuộc ấy!"

"Ở đây, không ai có thể đánh bại chúng ta, không bóng tối nào có thể che giấu ánh sáng của chúng ta, và không có cái lạnh nào có thể khiến chúng ta run rẩy..."

"Ánh sao, có thể lan tỏa!"

"Đến đây!"

Âm thanh của Trương Thắng xuyên qua màn đêm.

Sau đó...

Bên dưới sân khấu...

Từng tia sáng yếu ớt như đom đóm lần lượt lộ ra.

Chúng xua tan đi bóng tối, chiếu sáng sân khấu và thế giới này...

Sau khi Trương Thắng nói xong, hắn nhìn về AK và những ca sĩ lang thang đang đi đến!

"Đây là sân khấu của các bạn!"

"Trên sân khấu này, mỗi người trong số các bạn đều là nhân vật chính của sân khấu, bất kể các bạn đã vấp ngã bao nhiêu lần, bất kể các bạn đã từng chấp nhận số phận của mình hay chưa..."

"Đến đây, hãy một lần nữa hát lên câu chuyện của các bạn, một lần nữa thắp sáng lên nhân sinh của các bạn đi!"

Lời nói của Trương Thắng tràn đầy uy lực khiến người ta sôi trào nhiệt huyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận