Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 373. Càng náo càng tốt

Chương 373: Càng náo càng tốt

Hắn cau mày.

Sau đó đi về phía cửa sổ.

Hắn nhìn xuống bên dưới thấy được mười mấy thanh niên trẻ đang gây sự ở cửa ra vào của Cục Tài Nguyên Quốc gia, Trương Thắng thấy được người cầm đầu đúng là trưởng thôn Tưởng Dũng của thôn Thanh Hợp mình.

Trương Thắng đẩy mắt kính.

Híp mắt.

Không nghĩ tới!

Quả nhiên bọn họ đã đến.

Chuyện này...

Càng ồn càng tốt!

Ông ta kiểm soát vận mệnh của cả thôn.

Làm ồn lên!

Tưởng Dũng nhìn Trần Quốc Vinh rời đi.

Trà của lãnh đạo ngon thặt, mỗi một lá trà đều thơm ngọt, sau khi uống thì mùi thơm tỏa ra tứ phía.

Đóng cửa sa trường sẽ khiến thôn dân mất đi nguồn kinh tế...

Trong phòng họp.

Tưởng Dũng không vội.

Càng là cắt đứt tài lộ của thôn trưởng Tưởng Dũng.

Dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết thích đáng.

Ông và các bí thư của thôn đứng dậy lật xem những quyển tạp chí đó.

Bên ngoài, vô số người đang la hét, gần một nửa thanh niên và người già trong thôn đều đến.

Cơ bản trên tạp chí đều là huyện Thương Đông đã có thành tựu gì, trưởng huyện ra sao.

Ông ta uống trà mà cách thích thú.

Ông ta nhìn từng quyển tạp chí cạnh phòng họp.

Một chuỗi các câu...

Dần dần, bọn họ bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện từ biến hóa mà sa trường mang lại cho họ đến từng con đường mà họ tu sửa...

Nửa tiếng sau...

Huyện Thương Đông như thế nào!

Ông vô thức nhìn qua cửa sổ, thấy bên dưới vẫn còn đám đông vây quanh thì thoáng thở dài trong lòng.

Ông ta nhìn rồi khịt mũi xem thường, thậm chí trong lòng còn thấy buồn cười, cảm thấy đều là làm ra vẻ.

Ông ta phát hiện những tiếng ồn kia dần vơi đi rất nhiều.

Sau đó...

Hơn mười phút trôi qua.

Ông còn không rõ ư?

Sắc trời dần tối đi.

Sau khi Trần Quốc Vinh rời đi cũng không trở về.

Tưởng Dũng đột nhiên cảm thấy bất an khó tả.

Họ thậm chí còn cố tình nói chuyện với thư ký về việc nếu con đập thực sự gặp nguy hiểm, họ có thể đi cùng thôn để sửa chữa con đập, nếu là lỗi của họ thì họ sẽ phụ trách đến cùng.

Nhưng từ đầu tới đuôi chẳng nói câu nào, thậm chí dù bọn họ chủ động bắt chuyện thì cô vẫn giữ thái độ cười mỉm.

Bên cạnh họ, thư ký vẫn đứng đấy tiếp chuyện với họ, thi thoảng thấy hết trà liền giúp châm trà cho.

Nói rất hoành tráng, thậm chí có vẻ cực kỳ có trách nhiệm.

Ông ta sững sờ!

Sau đó cau mày...

Ông nhìn thấy Trần Quốc Vinh của Cục Đất đai và Tài nguyên đi tới, theo sau là một người đàn ông trung niên hói đầu.

Người đàn ông trung niên cầm loa.

Sau đó...

Tưởng Dũng nghe thấy tiếng loa.

"Mọi người im lặng, mọi người im lặng nào, tôi giải quyết vấn đề việc làm của mọi người đây, tôi là người phụ trách của bình điện Bác Thế, tôi tên là Thang Vũ, bình điện Bác Thế của chúng tôi vừa ký thỏa thuận đầu tư với huyện Thương Đông... Chúng tôi sẽ xây dựng một nhà máy ở đây và có thể đáp ứng các vấn đề việc làm của 300,400 hoặc thậm chí 500 người..."

"Địa chỉ sơ bộ của chúng tôi là ở thôn Thanh Hợp, kế hoạch của chúng tôi là lấy bình điện Bác Thế làm đơn vị, thiết lập một cơ sở kinh doanh nguồn năng lượng mới ở huyện Thương Đông..."

"Chúng tôi có thỏa thuận hợp tác chiến lược với nhiều thương hiệu xe điện trong nước, sau khi thảo luận và nghiên cứu với các thương hiệu chiến lược, chúng tôi đã dự kiến đặt ra một số dự án tại cơ sở này, vỏ xe điện, dây chuyền sản xuất phụ tùng xe điện..."

"Đừng nóng vội, ngồi trước, mọi người ngồi trước, vừa rồi tôi vẫn luôn suy nghĩ về yêu cầu của mọi người, trên thực tế thì thủ tục phê duyệt của các anh tôi cũng cần phải theo kịp đầu trên để xin chỉ thị, cấp trên ngày càng nghiêm hơn trong lĩnh vực này rồi..."

"Cục trưởng Trần, bọn họ không để chúng tôi ra ngoài, không đúng, sao các người lại có thể như vậy..."

"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu..."

Lúc này, bọn họ nhìn thấy lãnh đạo Trần Quốc Vinh từ bên ngoài đi tới, sau đó nhìn bọn họ với nụ cười trên mặt.

Bọn họ cũng nhận ra bất thường, đây không phải là muốn giam lỏng họ sao?

Mấy tên lãnh đạo thôn trợn mắt...

"Chào ông, hiện giờ ông không thể ra ngoài!"

"Hả? Sao lại không thể ra ngoài!"

"Lãnh đạo có dặn qua..."

"Các người đang làm gì vậy, tôi muốn ra ngoài ngay bây giờ!"

"Xin thứ lỗi..."

"Các người đang vi phạm pháp luật, các người có biết không hả?"

"..."

Sắc mặt Tưởng Dũng đại biến, đột nhiên hét lên.

Nhưng vài nhân viên bảo vệ đã ngăn cản ông ta và không cho ông bước ra khỏi cửa phòng hội nghị trong nửa bước!

Nhưng ai biết được, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng họp liền bị một số nhân viên an ninh chặn lại.

Định bước ra ngoài.

Ông ta bất giác liếc nhau với các lãnh đạo trong thôn!

Sắc mặt Tưởng Dũng hơi thay đổi, mặc dù chưa từng nghe nói đến bình điện Bác Thế, nhưng là Phó cục trưởng Cố Thận đứng bên cạnh thì ông ta liền biết công ty này không đơn giản.

Tưởng Dũng và vài lãnh đạo của thôn nhìn thấy đám đông đang ồn ào lập tức bình tĩnh lại chỉ sau vài câu.

"..."

"Cục trưởng Trần, ý tôi không phải vậy..."

"Các anh yên tâm, tôi chắc chắn đứng về phe mọi người, như lời mọi người nói 'làm quan không làm chủ cho dân thì không bằng về nhà trồng khoai' có đúng không?"

"..."

Trên mặt nở nụ cười, Trần Quốc Vinh vừa ra hiệu cho thư ký tiếp tục pha trà vừa cùng Tưởng Dũng nói vài lời xuất phát từ sâu trong tâm can.

Nghe xong những lời này, Tưởng Dũng thoáng được xoa dịu.

Nhìn dáng vẻ của Trần Quốc Vinh, ông ta như nhìn thấy hy vọng được chấp thuận của sa trường.

Nhưng sau đó...

Ông ta lại thấy không đúng lắm.

Đối phương dường như đang nói nhăn nói cuội với ông ta, mặc dù bọn họ đều đang nói về chuyện phê duyệt sa trường, nhưng vẫn luôn không nói về chuyện ý tưởng, ngược lại càng giống như là đang mở họp trình bày gì đó.

"Cục trưởng Trần, chúng tôi biết rồi, sắc trời cũng trễ, chúng tôi về trước đây!"

Tưởng Dũng nghe thấy tiếng ồn bên ngoài cửa sổ càng lúc càng ít đi, trong lòng ông ta bắt đầu lo nghĩ nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận