Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1057: Khó

"Làm điện thoại khó không?"

"Khó!"

"Tôi biết rất rõ!"

"Năm 09, tôi bắt đầu kinh doanh, đầu năm 2011. tôi lập nghiệp hơi có chút thành tựu, nhưng kể từ khi tôi đầu tư vào điện thoại di động như 'Apple 4' và 'Pineapple', sổ sách của tôi luôn bị thua lỗ..."

"Hơn nữa, loại tổn thất này không phải là hàng triệu, hàng chục triệu, mà là lấy đơn vị trăm triệu!"

"Vì thế tôi không tiếc mượn chủ tịch Lâm của 'Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa' một khoản tiền!"

"Tất cả các đồng nghiệp và bạn bè của tôi, những người biết 'Apple 4' của chúng tôi đều hiểu rõ lúc trước chúng tôi đã bắt đầu làm điện thoại trong hoàn cảnh tàn khốc như thế nào... Chúng tôi mua máy móc ở khắp mọi nơi, tìm kiếm bộ linh kiện phù hợp, thậm chí có yêu cầu cực kỳ cao về pin, sàng lọc chúng nhiều lần và còn từng vứt bỏ 'pin Bác Thế' của mình..."

"Tại sao?"

Anh tin chắc tên thanh niên này có thể làm được!

'Điện thoại Trung Thịnh' bọn họ dự định đưa ra thị trường mẫu điện thoại mới vào tháng 5 năm nay!

Trong video, mặt của nhiều phóng viên và người dùng đỏ lên, kích động đến giống như bị tẩy não!

Không ổn! Không ổn! Ngày càng không ổn!

"..."

Nhậm Khải hiểu rất rõ một điều, đó chính là sau khi hỗn loạn, toàn bộ thị trường sẽ được cải tổ, nếu những kẻ mạnh lâu năm có thể vượt qua đại loạn thì sẽ lớn mạnh hơn, nhưng nếu không vượt được...

"Để có thể tạo ra điện thoại nội địa cho chúng ta, để trở thành nhãn hiệu tốt mà người dùng có thể sử dụng điện thoại với giá cả phải chăng!"

Nhưng...

Lời diễn thuyết cả Trương Thắng luôn truyền cảm, và cũng luôn khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết!

"..."

Năm ngoái, hắn công khai thiết kế độc quyền của của iPhone 4, dẫn đường cho hàng loạt hàng nhái nội địa dậy sóng, Nhậm Khải hiểu rõ Trương Thắng chính là kẻ điên!

Ngay lúc này, cửa văn phòng mở ra.

Nhưng Nhậm Khải không bị truyền cảm tới, ngược lại sắc mặt ngày càng khó coi.

"Giám đốc Nhậm!"

Một khi Trương Thắng hoàn toàn công khai cái gọi là 'độc quyền' của mình, đó có nghĩa là 'Điện thoại Trung Thịnh' của họ, không, không chỉ 'Điện thoại Trung Thịnh' bọn họ mà ngay cả các điện thoại di động nội địa lâu đời đều gặp phải vô số thách thức từ các thương hiệu nhái, đến lúc đó, thị trường đại loạn...

Sự ra đi của thời đại không bao giờ chào hỏi một ai, thậm chí còn đạp mạnh cho một cước, đạp bay vào tận góc xó lịch sử, thậm chí còn chẳng xứng kéo dài hơi tàn!

"Chết tiệt, từ khi nào mà Brazil lại có xưởng điện thoại chứ..."

"Tôi nghe một tin tức, bên phía Trương Thắng không chỉ để cho những nhà sản xuất điện thoại này kiếm tiền mà còn có một nhà máy lắp ráp lớn ở Brazil, chỉ vài ngày trước, nhà máy đã được thay thế dây chuyền sản xuất mới, ngoài chúng ta, chỉ cần các hãng điện thoại nội địa đến xưởng ấy hợp tác đều sẽ được bọn họ cho lợi nhuận 10%..."

Mặc dù trợ lý nhận ra tâm trạng Nhậm Khải không ổn, nhưng vẫn hít sâu một hơi:

"Phía Trương Thắng đã kéo tất cả những đại lý điện thoại di động lớn nhỏ ở Dương Thành về phe họ..."

Phải làm gì đây!

"Có chuyện gì?"

"Có thể ra tay với nhà máy bên đó không?"

Giờ phút này, đầu óc Nhậm Khải đột nhiên trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết!

Phải làm gì đây!

"Hắn thật sự muốn làm thế sao?"

"Người phụ trách nhà máy đằng kia là Leo John, Leo John luôn có quan hệ tốt với Trương Thắng, lần này, dường như phía nhà máy không chỉ mở 'kênh mậu dịch' bên phía Hoa Hạ mà còn có con đường qua Mexico, có vài đường mua linh kiện mà tôi không tra được, nhưng có vẻ Trương Thắng hoàn toàn bỏ tiền ra làm! Đợt tập kích này, Trương Thắng quá độc ác!"

Nhậm Khải nghe thế, đã không còn biết nên nói như thế nào.

Đột nhiên nhìn lại, anh chợt phát hiện không biết từ khi nào bản thân đã chọc đến một tên điên như vậy!

"Cái gì!" – Nhậm Khải hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm giác giờ đây cả người như muốn nổ tung:

"Tiếp tục!"

"..." – Nhậm Khải chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó đầu óc ù ù lên, hồi lâu sau lại nhìn về trợ lý:

"Giám đốc Nhậm, chuyện này, năm ngoái Trương Thắng đã chuẩn bị rồi, không phải bí mật, chỉ là lúc đó anh không để trong lòng..."

"Giám đốc Nhậm, anh điên rồi ư, nhà máy bên đó đã ký thỏa thuận hợp tác với Hoa Hạ, không ai dám động vào đường dây này, sau khủng hoảng tài chính, lãnh đạo Hoa Hạ của chúng ta đang phát triển nhu cầu trong nước, mở cửa thị trường nước ngoài, thậm chí còn làm Một vành đai – Một con đường (*) ... lúc này chúng ta đang đi ngược với trời, đây chẳng phải là tìm chết ư!"

(*)

(*) 一带一路 (nhất đái nhất lộ): còn được gọi là Sáng kiến Vành đai và Con đường (Belt and Road Initiative), tên chính thức là Sáng kiến Vành đai Kinh tế Con đường Tơ lụa và Con đường Tơ lụa trên biển của thế kỷ 21.

"..."

Trợ lý vừa kích động vừa sợ hãi, cô nhìn chằm chằm vào Nhậm Khải, sợ Nhậm Khải sẽ làm ra chuỗi hành động không lý trí.

Nhưng may mắn, Nhậm Khải chỉ gật đầu, đôi mắt bất định, nhung cũng không khăng khăng.

Lúc Nhậm Khải im lặng, ngoài văn phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó, không đợi Nhậm Khải đồng ý, người đến đã đẩy cửa mở ra!

"Giám đốc Nhậm, trong buổi hội nghị mấy hôm trước tôi đã nói rồi, chúng ta không nên đi chọc phải tên điên Trương Thắng kia, chúng ta phải hợp tác với Trương Thắng, dây chuyền sản nghiệp dưới trướng Trương Thắng không dễ động như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận