Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1022: Giỡn

Trong văn phòng vang lên mấy tiếng đập bàn.

Trương Thắng và Lý Tông Diệu cãi nhau mặt đối mặt ngay tại chỗ.

Nhưng không biết sao, trận cãi vã này cãi một hồi, Lý Tông Diệu vẫn không cãi thắng được Trương Thắng, khiến Lý Tông Diệu tức đến nỗi quăng mạnh cái chén xuống đất, sau đó lập tức rời khỏi văn phòng với gương mặt lạnh lùng.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, anh yên lặng nhìn nhóm người ở phía xa, cuối cùng đè nén cơn giận, giả vờ đi về phía WC bên cạnh rồi tiếp tục trở lại văn phòng.

Trương Thắng vẫn đang ngồi.

Nhưng hiển nhiên, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Lý Tông Diệu.

Lý Tông Diệu cũng chẳng ưa gì cái nết của Trương Thắng, anh ta ngồi trên ghế và không nói gì, cứ thế nhây với Trương Thắng.

Sau khoảng 10 phút, bụng Lý Tông Diệu kêu cứu.

"..."

"Đưa đây, giám đốc Trương đang giỡn thôi."

"Một là cho ngài, phần kia, tôi nghĩ có lẽ giám đốc Lý cũng chưa ăn cho nên..."

Lý Tông Diệu quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Hi đang luống cuống tay chân, cuối cùng cũng dịu đi:

"Giám đốc Trương, đồ ăn ngoài đã đến, ngài muốn..."

Ngay lúc Lý Tông Diệu chuẩn bị ăn, Trương Thắng nhìn chằm chằm Lý Tông Diệu:

Vừa nãy mắng nhau ồn ào, đói hết cả bụng, lúc tới gặp Trương Thắng anh ta cũng chưa ăn gì.

Một lát sau...

"À à được! Sao lại có hai phần?"

Ngay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Không khí lập tức đóng băng.

"..."

"Ài, phần kia đưa tôi là được, giám đốc Lý người cao thân lớn, đang giảm cân..."

Má!

Hai phần sủi cảo nóng hổi đặt trên bàn cơm.

"Giám đốc Lý, đây là 'Tổ Ong giao hàng tận nơi' đưa tới, hình như 'Đồ ăn ngoài Lai Điểu' của anh đầu tư nhiều tiền thế, có vượt được tôi trên thị trường không?"

Nhìn chằm chằm vào 'Tổ Ong giao hàng tận nơi', dù là người phát ngôn cho tư bản có thâm niên như Lý Tông Diệu cũng cảm thấy rất tiếc nuối.

Sau bữa tối.

Trong khoảng một tháng qua công thành đoạt đất, xác thực cướp được một phần thị trường, nhưng thật sự muốn vượt qua 'Tổ Ong giao hàng tận nơi' hay thậm chí đào đi thương nhân quan trọng cũng phải mất rất nhiều thời gian!

Lý Tông Diệu tức đến mức không biết nói gì, chỉ im lìm ăn sủi cảo.

Lý Tông Diệu biết lại cãi nhau với Trương Thắng đã vô nghĩa, lần này anh ta đến không phải để cãi nhau mà là hợp tác.

Lúc nào nói chuyện với cái thằng Trương Thắng này cũng nghẹn muốn nội thương.

"Giám đốc Trương..." – Lý Tông Diệu im lặng nhìn Trương Thắng.

Anh ta phải giành được thị phần điện thoại di động trong nước ở Hoa Hạ!

Các tư bản lớn trong 'Hồng Thiên Capital' đã vô cùng tức giận vì đoạn thời gian trước Lý Tông Diệu bỏ lỡ mất ngọn gió 'Tổ Ong giao hàng tận nơi', đồng thời đốt tiền vào đại chiến Groupon nhiều như vậy nhưng vẫn không đốt ra cái thứ gì cả, tuy lần này Lý Tông Diệu mang tiền theo ấy thế lại là chịu áp lực đến.

Con hàng này đang dồn hết sức ra oai phủ đầu hả?

Chậm một bước là trễ cả đường, thêm cả con hàng Trương Thắng này nữa, dù chuyên gia phân tích dưới trướng Lý Tông Diệu phân tích mấy tháng trời đều không hiểu rõ rốt cuộc nó muốn làm gì tiếp theo, đào hố nào!

Đèn đường bên ngoài cửa sổ văn phòng sáng lên.

Sau khi Trương Thắng ăn xong, hắn dựa lưng vào ghế, lẳng lặng xỉa răng.

Lý Tông Diệu lấy lại chút sức lực, không còn quá đói nữa.

Nhưng vẫn chậm một bước, đã chậm một bước tức có nghĩa anh ta cần ném càng nhiều tiền để tranh thị phần.

Dù 'Đồ ăn ngoài Lai Điểu' của anh ta đi lên!

Khi Trương Thắng đang làm 'Tổ Ong giao hàng tận nơi', anh ta và một nhóm người khác đang đánh đại chiến Groupon, thậm chí còn bị con hàng Trương Thắng đáng đâm ngàn nhát này đứng sau báo cáo 'sản phẩm giả và kém chất lượng', mất rất nhiều thời gian, đợi đến khi thế cục bình ổn, bình tĩnh nhìn lại thì 'Tổ Ong giao hàng tận nơi' đã nuốt chửng vô số thị trường ở Hoa Hạ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhất là bên văn phòng Yến Kinh, cơ bản đều bị 'Tổ Ong giao hàng tận nơi' của Trương Thắng chiếm.

"Giám đốc Lý, nói đi."

"Như cậu đã nói, đây là sân nhà của cậu, cậu xem hợp tác như thế nào..." – Lý Tông Diệu không còn nói về thị trường nữa, càng không bàn đến tương lai, mà nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.

"Anh có bao nhiêu tiền?" – Sau khi Trương Thắng nhìn biểu cảm của Lý Tông Diệu, hắn không còn tỏ ra kiêu ngạo nữa mà ném cây tăm vào thùng rác, một lần nữa rót trà cho Lý Tông Diệu.

"Vậy phải xem cậu hợp tác mặt nào..." – Lý Tông Diệu không thể nào nói thẳng ngọn ngành với Trương Thắng, chỉ đáp thế.

"Tôi nói thẳng cho anh đi, tôi sẽ không chia một chút tiền nào của dòng 'iPhone'..." – Trương Thắng không đi đường vòng nữa.

"Vậy ý cậu là..."

"Tôi có cổ phần trong 10 thương hiệu nội địa như 'Pineapple', 'Blueberry' và 'Pear', đó là doanh thu của chúng tôi năm ngoái... Trong số đó, doanh thu của ba thương hiệu 'Pineapple', 'Blueberry' và 'Pear'mỗi thương hiệu vượt 10 triệu, lợi nhuận không cao, chỉ khoảng 2 triệu, nhưng mỗi thương hiệu đều là một công ty khỏe mạnh..."

Trương Thắng vừa nói vừa lấy ra một chồng tài liệu từ ngăn kéo đưa cho Lý Tông Diệu.

Lý Tông Diệu nghiêm túc xem dữ liệu trong những tài liệu này, cuối cùng ngước lên nhìn Trương Thắng sau khi im lặng một lúc lâu, anh cảm thấy Trương Thắng đang nói đùa:

"Cậu kêu tôi đầu tư vào đống điện thoại này?"

"Không phải bọn họ mà là để anh chọn một hãng mà anh cảm thấy có thể đầu tư... nếu anh tin tôi, anh chỉ cần ném tiền, chuyện vận hành quản lý kế tiếp đều để tôi..."

"Tôi đầu tư tiền, nhưng tôi không có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm nào, coi tôi là đứa vung tiền như rác?" – Khi Lý Tông Diệu nghe lời này, anh ta hơi hoài nghi:

"Đây không phải là lấy tiền tài trợ cậu à? Làm công cho cậu?"

"Anh có thể hiểu như vậy." – Trương Thắng gật đầu.

"Cũng được, nhưng cậu phải cho tôi số liệu..." – Lý Tông Diệu nhìn biểu cảm của Trương Thắng, suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu, nhưng lại nhìn thẳng vào Trương Thắng:

"Tôi sẽ cho cậu 3 năm, trong vòng 3 năm, thương hiệu tôi chọn phải tạo ra lợi nhuận... tôi muốn làm một đơn hợp đồng!"

"Anh muốn ký hợp đồng VAM với tôi?" – Trương Thắng cau mày.

Lý Tông Diệu nhìn chằm chằm Trương Thắng:

"Đúng vậy, khoản đầu tư của tôi có nguy cơ thua lỗ, với tư cách là bên đầu tư, tôi phải được đảm bảo, và, Trương Thắng, đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đang chơi trò khôn vặt, điện thoại di động là phần quan trọng nhất trong bố cục chiến lược của cậu, có điện thoại làm nền tảng, đồ ăn ngoài kế tiếp, mua sắm qua mạng, bao gồm cả video hình ảnh, thậm chí là livestream trong tương lai, games... cậu đều đứng ở nơi bất bại!"

"Giao một tương lai khó lường cho cậu, để cậu trở thành một 'Đằng Kỹ' thứ hai, đây không phải là thứ mà tôi muốn..."

Văn phòng yên tĩnh một khắc.

Sau đó, Trương Thắng lộ ra nụ cười trên mặt:

"Vậy, anh nghĩ sao nếu chúng ta đổi cổ?"

"Đổi cổ như nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận