Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1313: Muốn thắng

Giọng của trợ lý vang lên trong điện thoại.

Nghe thế, Trần Khải đột nhiên thấy hơi ngây người.

Anh móc ra một điếu thuốc từ trong túi, đứng trên ban công, ngơ ngác nhìn mặt biển mờ mịt phía xa.

Ký ức như quay trở lại cái ngày đầu hè cách đây nhiều năm.

Năm đó,

Đó là lần đầu tiên một bộ phim Hoa Hạ lọt vào danh sách rút gọn và giành được giải thưởng cao nhất này.

Pháo tay dồn dập như thủy triều, ngày hôm đó, khi anh đứng nhận giải thưởng cao nhất tại 'Liên hoan phim quốc tế Cannes', với tư cách là biên kịch và trợ lý đạo diễn, anh đã cao hứng đến mức nào?

Sau hôm đó, ông Ngô Quan Lễ đã ngừng quay phim.

vẫn bị chê, vẫn không tạo được tiếng vang gì ở phòng vé... ...

Anh muốn thắng một lần!

thất bại cả ở phòng vé lẫn dang tiếng.

Đòn này nối đòn khác khiến cơn tức giận sâu trong lòng anh ngày càng mạnh mẽ, càng cô đơn, thậm chí cố chấp.

Anh tự hào mình có đầy đủ tài năng, tự hào anh ta khống chế tiếng nói của các bộ phim thời đại mới Hoa Hạ, tự hào đã mài kiếm nhiều năm, không bị người tiền nhiệm che khuất, và cuối cùng thanh kiếm của mình cũng có thể rút khỏi vỏ.

Mục đích là tạo ra một bữa tiệc cực độ khiến vô số người phải kinh ngạc!

Và cha anh cũng qua đời vì bệnh tật...

Sau đó, anh lại đến «Đường Miêu Truyện»!

Nhưng mà...

Khi thế hệ cũ dần dần kết thúc, Trần Khải từng cho rằng thời đại của mình đã đến!

Tất cả những bộ phim nói trên đều vùi dập ở Hoa Hạ, ở nước ngoài càng chẳng có thông tin nào.

Dù có người xem phim xong vẫn mắng anh không biết kể chuyện nhưng không thể phủ nhận vô số khán giả bước vào rạp đều bị sốc trước 'bữa tiệc cực độ' do anh tạo ra!

lấy làm tự hào bị mắng không biết truyền tải cái gì...

Còn chưa công chiếu tại Hoa Hạ nhưng cũng đã bán đi bản quyền cho Nhật, công ty đối tác Nhật Bản vô cùng hài lòng!

Tâm huyết của anh cho «Đường Miêu Truyện» này hơn bất kỳ bộ phim nào khác, từ kịch bản đến diễn viên, từ ghép cảnh cho đến bối cảnh cuối cùng, từ hiệu ứng đặc biệt của Hollywood cho đến tạo hình ngày đêm.

Hiệu quả của 'Khu triển lãm phim thương mại' rất tốt!

"Chúng ta phải kết thúc buổi triển lãm cuối cùng vào sáng mai cho tốt..."

Trời cũng khuya.

Ban đầu trên mặt anh lộ ra nụ cười, nhưng sau đó nụ cười chuyển thành kinh hãi và không thể tin, cuối cùng sắc mặt dần hơi tái xanh.

Thời đại mà anh chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng chính thức đến vào thời điểm trình chiếu «Đường Miêu Truyện».

"Cái gì! Chủ tịch 'Hiệp hội Đạo diễn Hoa Hạ' Lý Khánh Minh nói anh ta muốn mang nhóm đạo diễn Hoa Hạ chúng tôi rời khỏi 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'?"

Có lẽ...

Mắt của Trần Khải đột nhiên mở to, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã cúp máy.

"..."

"Cái đệt!"

Sau khi hút một điếu thuốc.

"Anh nói cái gì? Không hoàn tiền buổi triển lãm cuối cùng ngày mai cho chúng tôi?"

"Tại sao phải hoàn tiền? Không phải chúng ta đã nói rồi ư? Tôi còn định thương lượng với tăng thêm một buổi triển lãm nữa các anh, tại sao lại..."

"Cái gì? Anh định xóa ghế của chúng tôi khỏi lễ trao giải 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California'? Tại sao lại xóa? Bị khùng à!"

Trần Khải nhìn biển người náo nhiệt ồn ào bên dưới, và phòng triển lãm không ngủ ở phía xa.

Lần này lại đến từ ban tổ chức gọi, Trần Khải lập tức bắt máy.

Nhưng sau đó, điện thoại reo.

Sau khi Trần Khải sắp xếp chi tiết ngày mai với trợ lý qua điện thoại, anh về phòng chuẩn bị chợp mắt.

Ngay sau đó mặc quần áo vội vã rời khỏi khách sạn, vừa bước ra khách sạn đã thấy trợ lý mang theo tài liệu đi tới.

"Đạo diễn Trần, đây là lịch trình hoạt động ngày mai, chúng ta..."

"Còn lịch trình cái mẹ gì nữa!"

"..."...

Khi Lý Khánh Minh rời khỏi văn phòng của Trương Thắng, khuôn mặt anh ta đen như nước.

Kể từ khi trở thành chủ tịch 'Hiệp hội Đạo diễn Hoa Hạ', chưa có ai nói chuyện thô lỗ như vậy với anh ta.

"Tôi tốt bụng, muốn nhiều đạo diễn và phim ảnh tham dự buổi 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' năm nay, khiến nó càng sôi động hơn!"

"Chúng ta đều là người làm phim Hoa Hạ, chưa bao giờ có bất kỳ tư tâm nào, càng không hề nghĩ đến việc lấy được thứ gì đó thông qua 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'... Tôi chỉ muốn làm nhiều phim Hoa Hạ xuất chúng có thể đi vươn lên quốc, rạng rỡ Hoa Hạ ta hơn..."

"Nhưng hắn lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử..."

"Nếu, tôi nói là nếu, nếu đạo diễn Hoa Hạ đều đi hết thì cái giải thưởng này tính là gì trên trường quốc tế chứ?"

"..."

Trong phòng ngủ.

Lý Khánh Minh thêm mắm dặm muối với lãnh đạo cấp cao.

Lãnh đạo nghe xong chỉ nói mấy câu an ủi, bảo sẽ theo dõi, chú ý tới việc này.

"Các người đều biết?"

Đúng lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.

Các đạo diễn Hoa Hạ đến.

"Chủ tịch Lý!"

"Chủ tịch Lý..."

"Chủ tịch Lý..."

"..."

Anh thấy các đạo diễn lục tục bước vào.

Anh ta cười, vừa chào hỏi đám đạo diễn này vừa nhìn sắc mặt bọn họ, có kìm chế, có phẫn nộ, có cười nói, có thăm hỏi...

Vẻ mặt Lý Khánh Minh dần trở nên cực kỳ nghiêm túc:

Gọi điện xong, Lý Khánh Minh vẫn còn khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận