Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 643. Hư vinh

Chương 643: Hư vinh

Giang Khải Long nghe lỏm được cuộc trò chuyện.

Sau đó, trái tim cậu đập thình thịch, một sự hư vinh khó tả lại dâng lên trong tim.

Cậu bắt đầu xếp hàng, tưởng tượng mình có thể giành được điện thoại rồi sau đó bla blo...

Chờ đợi thường là mệt mỏi nhất, lúc trước cậu sẽ đọc tiểu thuyết trong khi chờ để giết thời gian, nhưng rõ ràng hiện tại cậu hoàn toàn không có ý định này.

Cậu liên tục nhìn vào thẻ ngân hàng.

Số dư trong thẻ ngân hàng luôn là 1. 000, chưa hề thay đổi.

Cậu đột nhiên cảm thấy hơi tức giận, cậu gọi hỏi gia đình, cha nói ở quê không có ngân hàng, phải chạy xe lên trấn để vào ngân hàng gửi tiền, nhưng lúc vừa tới thì bên ngân hàng đã nghỉ việc, hơn nữa bọn họ không biết dùng máy ATM...

"Buổi tối chuyển tiền được!"

"Mẹ, con rất gấp đó, con không có lừa mẹ, thiệt..."

"Vậy để ba mẹ đi mượn họ hàng trước nhé?"

"Mẹ không biết làm..."

"Bé con, bên đó gấp lắm hả?"

Cuối cùng cậu vẫn không mắng, chỉ đứng chờ xếp hàng.

Nghe vậy cậu đột nhiên hơi mất kiểm soát, thậm chí còn muốn mắng cha mẹ sao lại ngốc như thế, cả đời chỉ biết làm nông, không biết phát triển tiên tiến hơn, học hỏi nhiều thứ hơn sao?

"Vậy, vậy con đừng vội, để mẹ nghĩ cách, để mẹ nghĩ cách, mẹ chắc chắn có cách mà!"

"Rất gấp."

Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn.

"Chuyển tiền qua mạng thì sao?"

Cậu cứ nhìn vào tin nhắn thẻ ngân hàng trên điện thoại, nhưng mãi không có thông báo chuyển tiền đến.

"Được, nhưng mà có thể gửi tiền trước không mẹ?"

Cậu đợi đến 3 giờ sáng.

"..."

Thời gian trôi qua từng chút một.

Người giành được iPhone 4 nháy mắt bán nó đi trước mắt Giang Khải Long, lời được hơn 6. 000 đồng.

Có vẻ kia là xe tải vận hàng của Flagship Store, do xếp hàng quá xa cho nên Giang Khải Long không thấy rõ tình huống đằng trước như thế nào, nhưng đến khi những người mua được iPhone 4 kích động bị mọi người vây quanh thì cậu mới nhìn thấy rõ.

Giang Khải Long đợi đến 8 giờ sáng.

Cậu thở dài một hơi!

"Bán hết?"

Rốt cuộc tin nhắn báo đã nhận 6. 000 đồng!

"Vậy chẳng phải tôi xếp hàng cũng bằng không?"

"Ít hàng tồn đến vậy ư?"

"Cái gì, bán hết nhanh thế à?"

Đúng lúc này, ở đầu hàng có tiếng ồn ào, ngay sau đó, một chiếc xe tải chạy tới.

Đầu cậu hơi nhão nhão, cậu gọi cho Lâm Thành mọt sách nhờ cậu ấy xin nghỉ giúp, hôm nay không đi học.

Vào lúc 9 giờ, khi Flagship Store mở cửa thì đột nhiên cả cửa hàng sôi trào lên, đằng trước ồn ào, đội xếp hàng trì trệ cả đêm cuối cùng cũng di chuyển.

Nhưng chỉ sau hơn một giờ, đội ngũ nhanh chóng dừng lại.

Đó là iPhone 4 đời mới!

Có mấy chiếc điện thoại Apple được bán đi hình như bị nhân viên mua lại rồi lãi được số tiền lớn!

Dường như đằng trước ngày càng rối loạn, có vẻ là do người dùng xảy ra xung đột với nhân viên Flagship Store, ngay sau đó Flagship Store tuyên bố đóng cửa đến 9 giờ sáng mai mới mở bán iPhone 4, không được phép bán lại iPhone 4 giữa đường!

Còn người mua được điện thoại thì phấn khích cầm điện thoại gọi khắp nơi...

"..."

Giang Khải Long há hốc mồm nhìn hàng ngũ dừng ở trước, sốc đến mức không biết phải nói gì.

Một thanh niên cao lớn trước mặt quay đầu lại:

"Có người cần xếp hàng hai ngày mới mua được, cậu mới xếp ngày đầu!"

"Vậy..."

"Nên là cậu đã biết tại sao tôi phải mang mùng mềnh chiếu gối đồ ăn vặt đến chưa?"

"???"...

Khi điện thoại di động không chỉ là một công cụ giao tiếp mà còn đại diện cho 'sự phù phiếm', 'quý tộc' và 'sang trọng' thì nó sẽ gây ra một cơn bão...

Buổi trưa.

"Tôi muốn sang tay chiếc iPhone 4 này, vẫn còn hoàn toàn mới, ai muốn!"

Khi hắn đi đến cửa hàng điện thoại di động, hắn thấy một hàng người xếp hàng dài.

Sau đó bước ra khỏi khách sạn, đi bộ xuống phố Dương Thành.

Trương Thắng thoáng hồi thần...

Ở thế giới trước có một học sinh cấp 3 bán cả thận chỉ vì chiếc iPhone 4, sau khi trải qua sự phù phiếm và sùng bái trong phút chốc thì nửa đời sau đều nằm ở trên giường.

Trương Thắng cũng không thấy điên rồ lắm.

"Có lẽ ngày mai vẫn không mua được thì sao?"

"Vậy ngày mốt đi..."

"Ăn uống thì sao?"

"Tôi nhờ người mua một gói mì ăn liền..."

Trương Thắng thấy Giang Khải Long vừa nhai mì ăn liền vừa được các phóng viên phỏng vấn.

Đến hôm nay, trong lịch sử Hoa Hạ chưa từng có chiếc điện thoại nào lại có thể khiến người dùng trở nên điên cuồng như thế khi bán ra...

Các phóng viên đương nhiên biết rõ đây là chuyện mang tính lịch sử, cho nên bọn họ mới truy đuổi theo sức nóng này.

Trương Thắng nhìn thấy Giang Khải Long thì cảm nhận đừng từng chút từng chút nỗi bi thương.

Nhưng...

"Vẫn giữ hàng, đợi đến mai!"

"Vậy bây giờ cậu còn muốn xếp hàng chứ?"

"Tôi đến từ tối qua..."

"Cậu bắt đầu xếp hàng từ khi nào?"

Trong tin tức, Trương Thắng nhìn thấy một người quen.

Trương Thắng xem một đoạn video phỏng vấn từ Yến Kinh.

"Tôi muốn, tôi muốn!"

"Anh trả bao nhiêu?"

"3. 000!"

"3. 000 tôi không bán!"

"5. 000,5. 000, bán cho tôi, tôi trả 5. 000!"

"6. 000!"

"Được, vậy 6. 000!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận