Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1116: Trầm tư

Sau khi Trương Thắng nhìn thấy các dữ liệu này, đôi mắt hắn trầm tư.

Vừa lúc này...

Hắn nghe thấy dưới cửa chính lại có tiếng ồn.

Tên tài xế taxi kia lại nổi khùng!

Năm 2009.

Không muốn sống một cuộc đời tầm thường, Hồ Quốc Trụ rời quê hương ở tỉnh Chiết Giang, tìm việc làm tài xế taxi ở Yến Kinh thông qua giới thiệu của đồng hương.

Taxi hoạt động theo hai ca...

Anh ta làm ca ngày, còn người bạn đồng hương làm ca đêm.

Đồng nghiệp khuyên anh nên chấp nhận số phận!

Anh thậm chí còn in một chồng danh thiếp lớn, sử dụng danh tính tài xế taxi, bất cứ khi nào gặp ai trông hơi giống ông chủ thì sẽ chạy tới liên tục trò chuyện, đồng thời giới thiệu bản thân với họ trên đường đi.

Hồ Quốc Trụ từ nhỏ đã không muốn sống bình thường, tất nhiên có dã tâm rất lớn, sau khi uống ba hiệp, ăn ngũ vị, anh ta thường khoe khoang với bạn bè tài xế taxi rằng chỉ cần gặp được Minh chủ thì có thể hóa rồng sau một đêm, tiền đồ triển vọng.

Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh phớt lờ, không tức giận mà ngược lại thường xuyên nói đi nói lại với các đồng nghiệp về những ý tưởng phi thực tế khác nhau của mình...

Với tính cách vô tư và có duyên, anh dễ dàng trò chuyện với bọn họ và còn gặp một nhóm bạn taxi.

Tất nhiên...

Năm 2009. nghề lái taxi được coi là một nghề có mặt mũi, thu nhập không thấp, ngày đẹp trời có thể kiếm được gần 10. 000 NDT một tháng.

Nhưng hầu như không ngoại lệ, những tấm danh thiếp đưa đi như đá chìm đáy biển, nhiều lần nhìn thấy danh thiếp của mình trong thùng rác.

Khi ngành taxi ngày càng trở nên phổ biến, ngày càng có nhiều người tham gia vào ngành này, anh nhận ra nếu cứ tiếp tục lái taxi thì anh sẽ mãi thế trong suốt quãng đời còn lại.

Trong hai năm từ 2009 đến 2011. anh đã gặp đủ loại người ở thành phố Yến Kinh.

"Anh là gà mờ còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì đòi hóa rồng cái gì? Hóa thành rồng mù à?"

Sau khi kết thúc ca đêm sẽ có rất nhiều bãi nôn trong xe, anh sẽ dọn dẹp bãi nôn đó sạch sẽ...

Điều này hiển nhiên khiến anh ta nhiều lần bị chế giễu, bị đồng nghiệp gọi đùa là 'sếp Hồ', 'ông chủ Hồ', 'Hồ Hóa Long'...

Đồng hương bó tay hết nói nổi, nhìn dáng vẻ cố gắng không thay đổi kia, luôn cảm thấy anh là đồ ngu.

Buồn có, chán nản cũng có, nhưng anh đều nghiêm túc nhặt lại danh thiếp của mình lên, phủi sạch sẽ rồi tiếp tục nhét vào túi tiền.

Anh cũng rửa xe taxi của mình mỗi ngày.

"Được, Cẩu Phú Quý, thế đừng quên chúng tôi nhé!"

Anh đã nghe những lời tương tự vô số lần, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Có người nói anh ngốc...

"Ông chủ đều có xe riêng, anh thật sự cho rằng đây là tiểu thuyết sao? Ông chủ sẽ tới bắt taxi của anh? Nói trắng ra, dù có rửa chiếc xe taxi sạch sẽ bóng loáng đến đâu cũng sẽ không có ông chủ nào chịu ngồi, dù sao taix vẫn là taxi!"

Người này bị ám ảnh quá sâu!...

"Tốt nhất anh nên đến những nơi như quán bar để đón khách, đừng đến những khu công nghiệp như thế này, vô ích..."

"Giám đốc Trương, tôi là Hồ Quốc Trụ, giám đốc Trương!"

"..."

"Tôi muốn gặp giám đốc Trương, giám đốc Trương, cho tôi 20 phút, cho tôi 20 phút, giám đốc Trương!"

"..."

Có người nói anh khờ...

Có người nói anh mở tưởng hão huyền...

Nhưng những suy nghĩ và đề nghị của người khác dường như chưa bao giờ ảnh hưởng đến tâm trí anh, thậm chí đôi khi, một số thứ đã biến thành cố chấp.

"Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào!"

Những biệt danh này lại bị gọi lên, không biết bắt đầu từ khi nào, thêm năm 2010. sau khi Hồ Quốc Trụ bị lừa 20. 000 NDT dưới danh nghĩa làm việc và đào tạo, Hồ Quốc Trụ từng trở thành 'chuyện cười' nổi tiếng trong giới taxi khu Yến Kinh.

'Sếp Hồ', 'Ông chủ Hồ', 'Hồ Hóa Long'...

Những lời nói nghiêm túc này của anh không hề được cổ vũ mà thay vào đó là những tràng cười.

"..."

Nắng sớm dần mang theo hơi nóng.

Hồ Quốc Trụ mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn, bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

Nhưng...

Hồ Quốc Trụ hét lên, các nhân viên bảo vệ vây quanh anh ta, đe dọa sẽ gọi cảnh sát. Nhưng Hồ Quốc Trụ càng ngang ngược hơn, bốn năm nhân viên bảo vệ không thể giữ anh ta lại, thậm chí một nhân viên bảo vệ còn bị đẩy ngã thẳng xuống đất.

Người phụ trách an ninh lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

Kể từ khi người tài xế taxi này chở giám đốc Trương một lần xong, ngày nào cũng đến 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng' gây rối khi rảnh.

Có lúc nói rằng anh ta đang xin việc, muốn gia nhập bộ phận PR của 'WeChat', nhưng không xuất trình được chứng chỉ trình độ, lúc khác nói muốn gặp giám đốc Trương, chỉ khi giám đốc Trương nghe anh ta kể về dự án của mình thì giám đốc Trương sẽ đồng ý mình, một mặt anh cũng nói anh thậm chí có thể làm nhân viên bảo vệ, miễn là có cơ hội liên hệ với giám đốc Trương...

Các nhân viên bảo vệ đương nhiên không thể để một người có tinh thần trông hơi bất ổn này chạy tới quấy rối Trương Thắng, cho nên họ phải đề phòng.

Khi hai bên đang bế tắc thì người phụ trách an ninh đã gọi cảnh sát...

Trương Thắng bước ra 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng'.

Anh ta mạnh mẽ và cường tráng, khi Trương Thắng lên xe của Hồ Quốc Trụ, hắn cảm thấy việc một người như vậy lái taxi có phần không phù hợp.

Hồ Quốc Trụ cao hơn Trương Thắng một cái đầu.

"..."

"Nhưng giám đốc Trương, ngoại trừ trình độ học vấn thấp và từng bị tạm giam, tôi rất mạnh mẽ, có thể bảo vệ người khác, giám đốc Trương, nói thật thì một mình tôi cũng có thể xử hết đám nhân viên bảo vệ của cậu... Nếu giám đốc Trương chịu, tôi có thể giới thiệu những người bạn đã xuất ngũ của mình, năng lực bọn họ chắc chắn tốt, nhân tiện..."

Dưới ánh mặt trời.

Hồ Quốc Trụ nhìn Trương Thắng một cách kích động.

Toàn thân run rẩy!

Rồi gật đầu mạnh, hít một hơi thật sâu. ...

"Anh Hồ, sơ yếu lý lịch của anh hình như không được tốt lắm, có vẻ anh từng bị tạm giam..."

"Đúng vậy, những năm đi lính về, tính tình tôi rất nóng nảy, tôi đánh người... khiến một người gãy xương, nhưng sau đó chúng tôi đã thương lượng và giải quyết ổn thỏa."

"Ồ..."

"Giám đốc Trương, tôi biết xã hội có thể có thành kiến với tôi, nhưng những người như chúng tôi không phải là người xấu, lúc đó đối phương đang cướp bóc tôi, tôi tức không nhịn được, nhưng..."

"Ừm."

"..."

"Thả ra đi, anh Hồ, xin anh hãy bình tĩnh trước, khi nào bình tĩnh lại thì cùng tôi vào trong..."

"Giám đốc Trương, anh xem đi, giám đốc Trương biết tôi, thả tôi đi. Giám đốc Trương biết tôi họ Hồ, cho nên tôi biết giám đốc Trương nhớ mình, thả tôi đi..."

"Anh Hồ, anh đang tìm tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận