Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 489. Cậu sẽ hối hận

Tom nhìn thấy biểu cảm này của Trương Thắng, sự tức giận trong lòng lại dâng lên:

"Trương Thắng, cậu sẽ hối hận! Lần này tôi đến đây không phải để cầu xin cậu, đừng nghĩ rằng tôi không thể làm được gì, tôi đến đây để nói cho cậu rằng tôi đã đi được con đường thuộc về chính mình, tôi không phải là con rối do cậu an bài!"

Tom tức giận.

Gương mặt vốn tao nhã, lịch sự thậm chí trở nên hơi xấu xí.

Nhìn Trương Thắng liền như thể là thấy lại bản thân lúc trước vậy.

Trương Thắng uống một ly trà.

Không có bất kỳ phản ứng nào trước sự tức giận của Tom.

Tom càng ngày càng tức giận, nhưng sau khi nhìn dáng vẻ của Trương Thắng thì cũng không nói được lời nào, cuối cùng im lặng rời khỏi quán café.

Anh ấy trông giống như một giám khảo công khai tại Liên hoan phim quốc tế Berlin.

Anh nhìn về phía giới truyền thông.

Ngoài ra, còn có rất nhiều nữ diễn viên từ các quốc gia khác nhau nhìn thấy sự náo nhiệt ở đây nên đã đến xem.

Anh ấy là một quý tộc!

Vô số phương tiện truyền thông theo đuổi...

Anh tận mắt chứng kiến Trương Thắng thuê "diễn viên" đóng giả làm giới truyền thong phương tiện để tạo dư luận, anh tham gia và học được rất nhiều điều từ đó.

Sau khi rời khỏi Trương Thắng!

Các phương tiện truyền thông rất nhiệt tình và đến từ khắp nơi trên thế giới.

Anh cũng chụp ảnh chung với nhiều nữ diễn viên Hoa Hạ.

Tom càng bước vào dưới ánh đèn sân khấu.

Anh ấy đang cười một cách đầy ưu nhã!

Muốn được lăng xê thực sự rất đơn giản!

Dưới sự xúi giục của giới truyền thông ...

Rời xa Trương Thắng rồi, anh sẽ chỉ sống càng tốt hơn thôi!...

Những phương tiện truyền thông này đều do anh ta trả tiền mời họ tới đây.

Giới truyền thông không biết sự thật nhìn thấy sự náo nhiệt ở đây, cho nên sau khi nghe được tin tức, bọn họ tự nhiên chạy tới, muốn lấy được một số tin tức hữu ích mang về.

Elaine càng ở lại lâu thì càng chán nản thất vọng.

Nhiều phòng triển lãm lần lượt bắt đầu đóng cửa.

Cô đưa ra hàng trăm tấm danh thiếp, cổ họng cô khô khốc nhưng chẳng mấy thành công.

Elaine vẫn đang đi chơi ở Berlin.

Elaine, người không mua bản quyền phim, thậm chí còn không gặp Avery Tashi.

Ngày 19 tháng 2.

Nhưng đến cả người cô cũng không thể gặp.

Cô ấy nghe lời này lọt tai rồi.

Trương Thắng từng dạy cô đi bày tỏ lòng biết ơn với Avery Tashi.

Buổi chiếu phim đã kết thúc.

Cô cũng thử hẹn gặp một số nhà sản xuất để nói chuyện về vấn đề bản quyền, lúc đầu cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ, vì dù sao họ cũng là nhà sản xuất phim, đối phương cũng rất lịch sự, nhưng khi bắt chuyện thì cô lại muốn dung doanh thu phòng vé cao để bù đắp phí bản quyền, thái độ của đối phương liền thay đổi rất lớn, họ liền nghiêm túc nhìn bản thân cô như thể cô là kẻ nói dối.

Thế giới này vừa thực tế vừa tàn khốc.

Không ai muốn trắng tay, ngay cả đối với một số phim "sản xuất nhỏ" không lọt vào danh sách tuyển chọn của Liên hoan phim Quốc tế Berlin nhưng lại đến đây để thử vận may.

Nhưng nó ngày càng trở nên náo nhiệt, với khách du lịch và giới truyền thông từ khắp nơi trên thế giới gần như toàn bộ hiện trường tại địa điểm này đều chật kín người.

Cô ấy tự in danh thiếp của mình và đi lại khắp các địa điểm ở Berlin mỗi ngày, cô đưa nó cho các nhà sản xuất và đạo diễn mà cô ấy gặp, đồng thời chủ động nói chuyện và giới thiệu Sailu của mình...

Cô kiểm tra thông tin về nhà sản xuất và đạo diễn của từng bộ phim, đặc biệt là những bộ phim chưa được bán bản quyền ở Pháp và cô thậm chí còn ghi nhớ chúng.

Thời gian đã gần nửa tháng mà cô vẫn không tìm được gì.

Dù cho có gặp rồi đi chăng nữa thì cô cũng không biết nên tặng quà gì cho Avery Tashi.

Cô không mua được quà đắt tiền, quà không đắt thì có vẻ quá rẻ tiền, quan trọng hơn là cô không quen Avery Tashi và không biết sở thích của anh ta là gì...

Ngày tháng trôi qua từng chút một.

Berlin nhộn nhịp dần dần khiến cô cảm thấy bối rối, và cô bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của việc mình ở lại đây.

Tất nhiên, đó không phải là tất cả tin xấu.

Trong thời gian này, ngày nào cô cũng nhận được tin nhắn từ nước Pháp.

Mẹ cô nói với cô qua điện thoại rằng một số sảnh quan trọng của rạp chiếu phim Sailu đã được tân trang xong hết rồi.

Mẹ cô hào hứng cho biết những công nhân đến từ Trung Quốc này làm việc rất hiệu quả, nhanh hơn nhiều so với những công nhân trang trí người Pháp tận hưởng cuộc sống chậm rãi và nhàn nhã.

Bọn họ cũng làm việc vào ban ngày và làm việc theo ca vào ban đêm...

Họ so sánh các bản vẽ, đến từng góc cạnh.

Những chiếc ghế trong rạp chiếu phim Sailu đã được thay thế, tuy chưa được thay bằng ghế massage nhưng toàn bộ đều được thay bằng ghế da và đệm.

Màn chiếu cũng đã được vệ sinh sạch sẽ như mới!

Elaine nhìn thấy những bức ảnh đã được tân trang lại của Sailu qua hộp thư của cô ấy.

Trong nửa tháng, rạp chiếu phim Sailu lâu đời đã khoác lên mình diện mạo mới và được sơn lại những bức tường trắng đơn giản và trang nhã, mang lại diện mạo như một rạp chiếu phim nên có.

Mẹ cô thậm chí còn nói với cô!

Bảy bộ phim mới đã đến rạp Sailu.

Ngoài "Con Chó Trên Núi" và "Vịnh xuân quyền", còn có hàng loạt phim được ủy quyền "độc quyền" được vận chuyển từ Trung Quốc...

Tuy là phim cũ nhưng chưa từng được chiếu ở Pháp, không có gì đảm bảo sẽ có nhiều khách đến xem phim, nhưng lúc này Sailu đã tràn đầy năng lượng và sức sống rồi!

Giọng nói phấn khích của mẹ cô làm dịu đi sự thất vọng của Elaine.

Trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác mong chờ, cô nóng lòng muốn trở về Pháp ngay để xem rạp chiếu phim Sailu mới hoạt động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận