Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 641. Vàng

Chương 641: Vàng

Công nhân nghỉ nhưng các quản lý cấp cao của nhà máy lại vẫn luôn ở trong nhà máy, khi bọn họ đến thì thấy những người đó đánh bài, chơi máy tính, ...

Vũ Đông ho nhẹ một tiếng những người đó mới sực tỉnh, lập tức vô thức lên đón.

"Kể tình hình hiện tại chút đi!" – Vũ Đông không trách những người chơi bài này, công nhân cũng đều nghỉ hết rồi, bọn họ thật sự chẳng có gì làm trong xưởng cả.

"Sáng nay vừa có một lô hàng khác bị trả về, chúng tôi bỏ hết vào nhà kho rồi, hay là chúng tôi dẫn mọi người đi nhà kho?"

"Được!"

Trương Thắng đi theo trưởng ban quản lý vào một nhà kho lớn treo tấm vải đen.

Khi đèn bật sáng, họ nhìn thấy một núi điện thoại di động Hoa Hưng nằm lặng lẽ trên kệ, có hàng trả lại đã mở niêm phong, có hàng còn chưa mở niêm phong, hàng mới vừa được lắp ráp, một số bao vỏ điện thoại, ... chúng cứ ngổn ngang lộn xộn như thế, giống như là một bãi rác cỡ lớn.

"Lô hàng này trong kho khoảng chừng 200 triệu NDT..."

Sau khi Vũ Đông giải thích xong thì không nghe được Trương Thắng hồi âm.

Vũ Đông đẩy kính giới thiệu nhà máy phân phối và nhà máy gia công của Hoa Hưng.

"Đúng vậy, không phải tất cả đều là hàng trả lại, sáng nay các đại lý trên cả nước đã vây quanh nhà máy chật ních..."

"Có gần 20 nhà máy tương tự trên cả nước, trong đó có 12 nhà máy hợp tác gia công OEM và 8 nhà máy sản xuất lắp ráp của chính chúng tôi, tổng vốn đầu tư gần 2,3 tỷ..."

"Đưa tôi đến dây chuyền lắp ráp!"

"Đây là nhà máy nhỏ nhất của chúng tôi ở đây, mấy tháng trước lúc xây dựng nó chúng tôi đã bỏ ra chi phí gần 20 triệu cũng như 10 triệu máy móc và nhân công, vào giữa tháng 4, vì nhu cầu thị trường cho Hoa Hưng tăng vọt nên chúng tôi lại đầu tư thêm một số dây chuyền lắp ráp sản xuất..."

Anh quay đầu lại thấy Trương Thắng đang cau mày, ánh mắt đánh giá đống điện thoại lộn xộn kia.

"..."

"Nhưng chúng tôi không ngờ được vừa mới làm dây chuyền lắp ráp xong thì gặp phải 'cơn sốt trả hàng'..."

"200 triệu?"

Chập tối.

"Đợt trả hàng này có bao nhiêu?"

Cuối cùng Vũ Đông cũng dẫn Trương Thắng xem xong tất cả dây chuyền lắp ráp.

Thời gian trôi qua từng chút một, Trương Thắng nhìn chúng gần 10 phút rồi mới thu ánh mắt.

"Được."...

"Ừ."

"Đó là một đống vàng!"

Trương Thắng không xuống xe ngay mà là suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Hứa Bác Văn:

Sau khi lên xe, một bụng lời nói mà Hứa Bác Văn kìm nén cuối cùng cũng có thể trút ra.

"Nhiệm vụ gì?"

"Giám đốc Trương, đây là một cục diện hỗn độn..."

"Hỏi bọn họ có muốn cùng trở thành nhà máy gia công cho 'iPhone 4' hay không, tôi cần dây chuyền lắp ráp của bọn họ..."

"Mời kiểu gì?"

"Giúp tôi tìm ra tất cả số di động của các nhà máy lắp ráp điện thoại ở Dương Thành, sau đó gọi mời từng người một!"

Trương Thắng dựa vào cửa sổ, nhìn vô số phóng viên trong nhà máy ở phía xa, chỉ lắc đầu nhẹ:

"Anh Hứa!"

"Đây!"

"Từ giờ trở đi, tôi giao cho anh một nhiệm vụ!"

"Vàng?"

Sau khi lái xe hơn một giờ cuối cùng cũng đến cổng Diệu Hoa.

Hứa Bác Văn không thể hiểu Trương Thắng định làm gì cho nên anh ta không nghĩ nữa, bắt chước nhắm mắt lại như Trương Thắng.

Trương Thắng không để ý đến Hứa Bác Văn mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Cái gì?" –Hứa Bác Văn nghe thế thì sốc tới mức sắp rớt cằm.

"Anh đừng lo mấy chuyện khác, nếu bọn họ hỏi chúng ta thì anh hẹn bọn họ đến gặp tôi, nếu hỏi thật thì anh cứ nói chúng ta có bằng sáng chế độc quyền của iPhone 4, chúng ta có thể trao quyền cho bọn họ miễn phí!"

"Được rồi, gặp nhau ở đâu?"

"Phòng hội nghị khách sạn Dương Thành."

"Ờ, được!"

"Bây giờ làm liên đi!"

"Bây giờ?"

"Đúng vậy! Chúng ta phải nhanh chân lên, anh Hứa, chúng ta có thể trở thành công ty công nghệ hàng đầu Hoa Hạ trong tương lai hay không là nhờ bước này của anh đó!"

"Ờ thì..."

"Bây giờ anh đang đứng ở cột mốc lịch sử, tin tôi đi, chỉ cần anh đi bước này ngon thì tương lai anh sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ của toàn giới công nghệ Hoa Hạ đấy!"

"..." – Hứa Bác Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng.

Cuối cùng anh đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Trương Thắng không tiết lộ thông tin hữu ích nào.

Vũ Đông ngồi cạnh Trương Thắng muốn nghe được gì đó từ miệng hắn.

"Được."

Khi đi ngang qua phòng họp, hắn nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

"Chủ tịch Lâm đang họp, hay là chúng ta đi phòng nghỉ..."

"Ừm."

Sau khi dừng một lát trước phòng họp thì Trương Thắng đi vào phòng nghỉ, ngồi uống trà trên ghế salon.

"Giám đốc Trương, sau khi đến thăm nhà máy lắp ráp của chúng tôi thì cậu nghĩ sao?"

"Đợi chủ tịch Lâm đến, tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch Lâm."

"Ừm, được rồi, nhưng có lẽ phải đợi chủ tịch Lâm một lúc lâu."

"Không sao, gần đây tôi rất rảnh, giám đốc Vũ đi làm việc trước đi, tôi nhìn những phóng viên bên dưới kia..."

"Được, vậy cậu tự nhiên nhé, café ở bên kia."

Sau khi lên lầu, Trương Thắng cảm thấy toàn bộ 'Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa' đều đang ở trong trạng thái áp lực.

Còn Trương Thắng xuống xe đi theo Vũ Đông lên lầu.

Sau đó anh xuống xe và bắt taxi đến khu công nghiệp lớn nhất ở Dương Thành.

Kể từ khi quen biết Trương Thắng anh chưa bao giờ thấy Trương Thắng nghiêm túc như thế, nháy mắt anh liền cảm nhận được một cảm giác nặng trĩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận