Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 160. Không ra dáng ông chủ

Chương 160: Không ra dáng ông chủ

Lý Bân thấy 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' lại bắt đầu bận bịu.

Bận mãi đến sau chín giờ mới yên tĩnh được chút.

Trong thời gian này...

Anh ta nghe được một tin.

Nghe được 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' bị tổng công ty ở nước ngoài phạt tiền, cũng muốn thu hồi 'quyề đại lý' về, do nguyên nhân sản phẩm gia công lúc trước không đủ tỉ mỉ cho nên cấp trên muốn thủ tiêu bớt những sản phẩm được gia công thay này.

Về sau, anh ta lại nghe được tin Mạnh Thụ Vinh bị phạt 3 triệu, sau đó tổng công ty mới miễn cưỡng để 'quyền đại lý' lại, nhưng phải bị tổng công ty và khách hàng bản địa giám sát nửa năm, nếu qua nửa năm không có gì khác biệt thì mới cho qua 'chỉnh đốn và cải cách'.

Cái tin này làm cho anh mù mờ.

Không đúng!

Đúng là vậy thật?

Tình hình hiện tại thì, nhãn hàng nước ngoài ở trong nước không thể đi một mình họ được, chỉ có thể lấy hình thức hùn vốn để kinh doanh, nghe cũng hơi ok?

Hình như...

Nhãn hàng quốc tế sao có thể để ý tới một cái xưởng nhỏ?

Nhưng mà là ra từ cửa sau.

'Trần Nhà Tích Hợp Obon' chỉ là một nhãn hiệu nội địa mà thôi, sao lại có liên hệ với quốc tế chứ?

Lý Bân nghĩ về cú điện thoại của mình với sư phụ đêm qua, lúc này mới đột nhiên giật mình!

Nhưng hình như, gia công thay, nghe cũng hợp lý?

Gia công thay?

Có khi nào đây là PR không?

"Thầy!"

Từ đã!

"Lý Bân, chờ lâu rồi hả?"

Sau đó, mang sự nghi hoặc này, anh ta thấy Trương Thắng đi ra từ 'Trần Nhà Tích Hợp Obon'.

Anh ta đi lên đón.

Tuy anh kiếm được tiền.

Cuối cùng Lý Bân dắt Trương Thắng về phòng thuê của mình, anh đưa chai nước cho Trương Thắng rồi ngồi cung kính ở đối diện.

Ông chủ như này, chung quy là không thể hợp tác lâu dài.

"Tìm chỗ ngồi rồi nói tiếp."

"Lý Bân, anh chưa đủ vốn!"

"Dạ không, thầy, chúng ta..."

"Thế nhưng, tôi cảm thấy thị trường này rất lớn, người như Lưu Khai Lập còn có thể kiếm tiền... thì tại sao tôi lại không..."

"Lý Bân, tôi nói vốn của anh chưa đủ, đây không phải là vấn đề có tiền hay không, bây giờ anh tự tin mù quáng đi ăn máng khác, cuối cùng chỉ có đường chết... Anh chỉ mới có gia nhập con đường này một tháng mà thôi!"

"Thầy, bên xưởng 'Sâm Nhiên' có tìm tôi trò chuyện, hi vọng tôi có thể mở chi nhánh... Chỉ cần tôi có thể đảm bảo kinh doanh thích hợp, 20 nghìn đồng là đủ!"

"Dạ."

Hôm qua Lý Bân gọi cú điện thoại kia cho Trương Thắng là hi vọng Trương Thắng sẽ tán thành mình, sau đó anh đi lập nghiệp trước.

Kể cả bây giờ, anh vẫn hi vọng Trương Thắng có thể thừa nhận mình.

Lý Bân một lần nữa nói về cái nhìn và khó khăn của mình về Lưu Khai Lập cho Trương Thắng, anh ta cảm thấy bản thân càng ngày càng mệt mỏi.

Vài ngày này.

Phong cách, lập trường, cả ý nghĩ của anh ta đều giống như mà tên nhà giàu mới nổi không có tiểu chuẩn.

Thật sự thì Lưu Khai Lập không ra dáng một ông chủ lắm.

Nhưng lại vẫn rất mơ màng.

Trương Thắng không nói gì mà lấy ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Bân.

Lý Bân vô thức cúi đầu, một hơi tự tin ban đầu của anh đột nhiên bị ánh mắt ấy dập tắt.

Sau một hồi, lúc này Trương Thắng mới thở dài:

"Anh đừng nên chỉ nhìn thấy thời điểm tốt bây giờ, cũng đừng nhìn người khác kiếm tiền, anh không ngại đợi thêm mấy tháng nữa, đợi đến khi các cửa hàng này không kinh doanh thì anh còn có thể kiếm được tiền lương 20 nghìn một tháng hay không!"

Lý Bân không trả lời.

Ít nhiều gì trong lòng anh ta cũng hơi không phục, luôn cảm thấy chí ít bản thân mạnh hơn Lưu Khai Lập.

Nếu cứ ở lại cái cửa hàng gà mờ này, anh sẽ điên mất.

Đương nhiên là Trương Thắng nhìn ra anh ta không phục, lắc đầu:

"Anh gọi tôi một tiếng thầy, theo lý thuyết thì ít nhất tôi phải chỉ cho anh một con đường, nhưng đến giày anh còn không mang tốt, dây giày lỏng lẻo, đừng nói là chạy trên con đường này, cho dù để anh đi anh cũng sẽ bị ngã sấp mặt, có vài người ngã xuống thì phủi bụi là đứng lên được, mà anh ngã xuống, thật sự rất khó có thể đứng lên."

Lý Bân vẫn cúi đầu, anh ta đang nghe, nhưng lại không trả lời.

Đây là kiểu phản kháng trong im lặng.

"Anh nghĩ cho kỹ đi, nếu thật sự muốn thì tôi cũng không có cách ngăn cản, chỉ là không muốn anh đi con đường quanh co trong quá trình tích lũy vốn liếng, thôi, trời cũng tối rồi, tôi còn có chuyện bận, chỉ có thể nói như vậy..."

"A! Thầy, để tôi tiễn cậu..."

"Được."

Lý Bân thấy Trương Thắng đứng lên, anh ta vô thức đi theo.

Ngoại trừ có hơi không phục trong lòng ra thì sâu trong nội tâm anh vẫn rất tôn kính Trương Thắng.

Anh ta đưa Trương Thắng xuống lầu, nhìn Trương Thắng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Anh đứng hồi lâu dưới ánh đèn đường.

Cái cảm giác không phục ấy ngày càng mãnh liệt...

Luôn cảm thấy, thầy nhận định sai lầm về năng lực của mình.

Dưới ánh đèn đường, anh đứng hơn mười phút, cũng suy nghĩ hơn mười phút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận