Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 249. Tạm giam

Chương 249: Tạm giam

Nói theo nghĩa nào đó thì mỗi ngày viết tiểu thuyết một chút dường như đã không còn là lựa chọn kiếm tiền đầu tiên của Trương Thắng, chỉ có thể xem như là sở thích.

Nhưng...

Tóm lại thì làm chuyện gì cũng nên đến nơi đến chốn.

Hắn cảm nhận được bút lực, thiết kế nhân vật, khống chế nội dung cốt truyện của chính mình...

Nhờ sự tiến bộ đó mà hắn ngày càng nhận được nhiều phản hồi tốt đẹp từ các độc giả, sự phản hồi ấy khiến hắn ý thức được bản thân có khả năng trở thành một 'tác giả'.

Kiên trì là chuyện đơn giản nhất, cũng là chuyện khó làm nhất.

'Phá Vỡ Bầu Trời' còn có một đoạn đường rất rất dài, trước nay đều không phải làm một lần là xong.

Bầu trời mịt mờ vậy mà lại có vài ánh sao lấp lánh.

Không biết qua bao lâu, hắn lẳng lặng khép chiếc laptop lại, rời khỏi phòng học một mình. ...

Mặt đất dần yên tĩnh.

Dưới vì sao sáng lạn ấy, Trương Thắng yên lặng nhìn thưởng thức vũ trụ rộng lớn vô ngần một lúc lâu.

Sau khi đăng lên, Trương Thắng dụi dụi cặp mắt hơi sưng lên.

Trong quãng thời gian một tuần, mỗi ngày Lưu Khai Lập đều đang học các loại quy định pháp luật.

Mười một giờ đêm.

Cuối cùng thì Lưu Khai Lập của 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' cũng được thả ra.

Ánh đèn nơi xa tắt đi từng cái một.

Trương Thắng viết xong hai chương, đăng lên web.

Ở nơi Yến Kinh bị sương khói che khuất này thì đúng là chuyện hiếm có.

Có người chỉ cần vung tay lên làm ông chủ, phủi cái mông, vứt lại một đống bùi nhùi để anh ta dọn dẹp.

Trương Thắng vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Anh ta...

Bị tạm giam cũng phải một tuần.

Nhưng những thứ đó cũng không khiến Lưu Khai Lập tỉnh ngộ, không biết sao lại càng oán hận Trương Thắng.

Cũng may còn có Lý Bân dắt đoàn ekip lắp đặt của mình mới làm cho 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' ổn định hơn.

Hơn nữa...

Lúc vợ Trần Ái Cúc thấy Lưu Khai Lập, trong mắt đầy khó tả, cuối cùng không nhịn được mà nói rất nhiều.

Sau khi về tiệm, buôn bán trong tiệm vắng đi rất nhiều.

Mặt mũi Lưu Khai Lập đỏ rực.

Chẳng qua chỉ là lại dọn dẹp đống bùi nhùi giúp Trương Thắng mà thôi.

Tiếng tức giận hùng hổ của Lưu Khai Lập rất dài, cũng khó chịu một hồi lâu.

Trần Ái Cúc thấy bộ dạng này của Lưu Khai Lập, những chuyện muốn nói lại nuốt xuống, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nhưng cô biết tốt nhất là cô nên dừng nhắc lại ở thời khắc mấu chốt này, để miễn khiến cho mâu thuẫn càng gay gắt hơn. Thế là cô rời khỏi phòng trà, đi đại sảnh để chào khách.

Nhìn Trần Ái Cúc một cách hung dữ, giống như một con gà trống lớn xù lông dựng lên, sắp phải mổ người vậy.

Mấy thắng trước, trên con đường này chỉ có một tiệm 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên', nhưng giờ đây, từ khi con đường này ngày càng được chú ý thì các nhãn hiệu bếp tích hợp tương ứng cũng mọc lên như nấm.

Lưu Khai Lập ngồi trên ghế nghe càng thấy chói tai.

Một ngọn lửa vô danh lập tức bốc lên:

"Em đừng có lôi Trương Thắng ra nữa, nếu không phải tại nó thì sao mà anh bị bắt được? Đống bùi nhùi mà Trương Thắng để lại toàn là anh dọn chứ đâu, em nhìn nó bây giờ phủi cái mông đi rồi, không gặp chuyện gì cả, chẳng liên quan gì tới nó, con mẹ chứ anh bị tạm giam thay nó một tuần! Còn nữa, lột da hổ gì đó đâu? Đấu thầu học viện đâu? Dự án đâu? 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' của chúng ta có nhận được con mẹ gì đâu, lãng phí đi quảng cáo dùm, má chứ, làm từ thiện à? Mẹ, nuôi ong tay áo, chẳng biết báo ơn, nếu không phải có anh giúp thì bây giờ còn chưa biết nó ở cái góc xó nào!"

Danh tiếng ban đầu của 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' không tốt mấy, thế cho nên khách quen ngày càng ít đi.

"Ông Lưu ơi ông Lưu, trước khi Trương Thắng đi đã sớm nhắc chúng ta rồi, phải có bố cục lớn hơn, không nên cứ giữ xưởng gia đình, phải có tầm mắt làm xí nghiệp..."

"Đều lập nghiệp giống nhau, tại sao 'Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên' của chúng ta lại ngày càng kém? Trong lúc mà anh không ở đây, nếu không phải có Lý Bân chống đỡ giúp thì có khi chúng ta phải dẹp tiệm rồi..."

"Anh nên học hỏi nhiều lên, một nhãn hiệu nên làm như nào! Anh nhìn 'Trần Nhà Obon' kia xem, từ ngày 6 tháng 10 đến nay, mức buôn bán một tháng cũng phải 700 nghìn, này cũng phải được một nửa lợi nhuận!"

Cho đến khi chiều tối mặt trời xuống núi, ngoài phòng vang lên tiếng khách tới thì anh ta mới ngừng lại.

Nhưng sự khó chịu trong lòng ngày càng tích tụ, làm thế nào cũng không thả ra được.

"Chúng tôi có biết Trương Tháng nào đâu!"

"Phải, tôi không biết, Trương Thắng không làm việc ở đây..."

"Chúng tôi không biết số của Trương Thắng..."

"Thật sự không hề biết!"

"Nếu cậu còn như vậy thì tôi báo cảnh sát đấy, cậu đang ảnh hưởng tôi làm ăn có biết không!"

"..."

Ngay lúc này, ngoài phòng vang lên giọng hơi bén nhọn của cô vợ Trương Ái Cúc.

Sau khi nghe được thấy Lưu Khai Lập đi ra ngoài.

Anh ta nhìn thấy một người thanh niên cao to thô kệch, mặt mũi dữ dằn, trên tay có hình xăm đang ngậm điếu thuốc, ngồi trên ghế ở phòng khách.

Dường như cậu ta đến để hỏi thăm về Trương Thắng.

Sắc mặt Trương Ái Cúc tái méc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận