Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 479. Hôm nay ngủ trên sàn nhà, ngày mai làm ông chủ

Cô bước vào công viên kinh tế, nhìn những người qua đường có ánh mắt hiếu kì kia.

Cô lại siết chặt quần áo.

Trong lòng rất lo lắng.

Cô nhìn về phía trước, ngày càng đến gần địa chỉ trong điện thoại, cảm giác lo lắng trong lòng càng mạnh mẽ.

Nơi đây không phải là nơi mà một công ty điện ảnh, cũng có lẽ là công ty giải trí nên tọa lạc.

Nơi này không hề phồn hoa, thậm chí có hơi đơn sơ, rất nhiều con đường đều đang tu sửa, mơ hồ còn thấy vài nhà máy, như là một khu công nghiệp đang phát triển vậy.

Nhưng cô vẫn cắn răng đi về trước, 'nút báo động' trên điện thoại luôn chờ sẵn, nếu có gì đó không ổn, cô sẽ ngay lập tức gọi cảnh sát.

Nghĩ thầm bản thân là quán quân chạy dài trong trường, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì còn chạy được, ít nhất sẽ không bị bắt kịp.

"Cô Elaine, xin chào, vất vả đường xa, tự giới thiệu chút, tôi là người phụ trách bộ phận điện ảnh của NC Entertainment..."

Ánh mắt hắn rất chân thành, nhưng lại tràn đầy nhiệt tình, khi hắn bước về phía trước như cảm nhận được một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt, không khỏi buông lỏng cảnh giác.

Cô nhìn thấy một vài người trẻ tuổi bằng tuổi cô, hoặc trẻ hơn cô một chút đứng ở cạnh tòa nhà văn phòng.

Giọng nói của hắn có từ tính, nhẹ nhàng hơn so với trong điện thoại.

Cuối cùng cô cũng đến nhà số 8.

Sau khi hai bên bắt tay, Elaine cũng mỉm cười, nhưng không nhịn được mà ngạc nhiên.

Cô sắp phải gặp một nhóm người Hoa mà mình không biết, cô còn phải bàn chuyện làm ăn với bọn họ...

Hai người bắt tay nhau, mặc dù trời lạnh nhưng tay hắn lại rất nóng.

Cô dừng lại.

Cô bước qua bóng tối nơi đèn đường không thể chiếu đến, cố gắng đi trên đường lớn nhiều nhất có thể, theo các biển báo đường bộ, đi đường vòng cũng không sao, trong đầu vừa đi vừa nghĩ sẽ nói gì tiếp theo sau khi gặp bọn họ.

Cô nhìn người thanh niên đang mỉm cười trước mặt.

Còn khiến Elaine nghĩ rằng người cô đang nói chuyện là một người Anh sống ở Pháp.

Một thanh niên đeo kính trong số họ đẩy kính, tươi cười đi đến chỗ cô.

Thật kỳ lạ!

"Xin chào, ngài Trương Thắng!"

Tiếng Anh của hắn ấy rất chuẩn, mỗi câu trên điện thoại đều chứa đầy phong thái của tầng lớp quý tộc Anh, nhưng lại mơ hồ có một cảm giác lãng mạn của Pháp.

"Đúng vậy! Chúng ta vừa mới chuyển công ty, hay nói đúng hơn, cô Elaine, hôm nay cô đến đây vừa lúc là ngày công ty chúng tôi mới thành lập, tôi thậm chí còn cảm thấy đó là một cuộc gặp gỡ lãng mạn của số phận đấy..."

"Cảm ơn cô Elaine, mời cô đến bên này..."

Ngoại trừ vài cái ghế, mấy ngọn đèn ra, còn lại đều trống rỗng, thậm chí không có một cái bàn đàng hoàng.

"Đây là đặc sản tôi mang đến từ Pháp... Tôi biết người Hoa Hạ có một văn hóa gọi là 'đến gặp mặt không thể đi tay không'..."

Cô cảm thấy mình bị lừa dối, thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu đạo diễn của «Con Chó Trên Núi» có phải là kẻ lừa đảo hay không.

Rõ ràng hắn không có ngoại hình nổi bật, nhưng trong đám đông, hoặc trong số những chàng trai mà Elaine gặp, hắn cực kỳ có sức hút, mơ hồ có cỗ khí thế của người cấp trên.

Nhưng...

Có khi nào tên đó cản bản không phải đạo diễn của «Con Chó Trên Núi»?

Có khi...

Elaine vô thức lấy đồ cô mang theo từ Pháp ra.

Bàn ghế lộn xộn, rõ ràng đây là căn nhà mới thuê.

Tường còn chưa dọn, viết đầy tiếng Trung đọc không hiểu, còn có thể đọc hiểu câu tiếng Anh 'Hôm nay ngủ trên sàn nhà, ngày mai làm ông chủ'.

Cảm giác thấp thỏm trong lòng Elaine ngày càng mãnh liệt.

"Đây là công ty của ngài sao?"

Khi bước vào tòa nhà văn phòng, cảm giác chênh lệch của Elaine càng mạnh hơn.

Elaine đi theo Trương Thắng vào tòa nhà văn phòng.

"..."

Ngoài thân hình và diện mạo xinh đẹp của cô.

Cô chẳng còn gì để bị lừa.

Cô cũng không có tiền.

Elaine nghĩ đến đây, một tay nắm chặt bình xịt hơi cay trong túi, trên mặt thì nở nụ cười. ...

Văn phòng.

Ánh đèn cũng không mờ lắm.

Nhưng tỏa ra mùi nấm mốc kỳ quái.

Trương Thắng nhìn Elaine.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã hiểu đại khái tâm tư của cô gái này.

Không thể không thừa nhận, Trương Thắng kể chuyện cũ rất hay.

Kể về bọn họ ở trường đại học, các đàn anh gặp phải áp lực tốt nghiệp, gặp phải lựa chọn giữa hiện thực và ước mơ, sau đó có một cơ hội, họ bắt đầu quay phim tài liệu...

Hắn kể chuyện cũ.

Phần giới thiệu của hắn không phải kể lại đơn giản, càng không phải là những miêu tả nhàm chán.

Cô nghe Trương Thắng giới thiệu NC Entertainment của họ cùng với mọi người trong đội cách đó không xa.

Cảm xúc ngổn ngang trong lòng vơi đi rất nhiều.

"Tất nhiên, chúng tôi không phải là người xấu, chúng tôi là một nhóm người khởi nghiệp, hầu hết chúng tôi đều là sinh viên của học viện Công Nghệ Hóa Dầu Yến Kinh, trong thời đại bùng nổ giải trí này, tất cả chúng tôi đều có một giấc mơ điện ảnh cháy bỏng, nhờ sự đoàn kết của chúng tôi và sự công nhận của thị trường, bộ phim tài liệu đầu tiên của chúng tôi «Năm Tháng Tốt Nghiệp» đã nổi tiếng trong phạm vi nhỏ, đồng thời nó cũng giành được giải Phim tài liệu hay nhất của Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California..."

"..."

Trương Thắng vừa giới thiệu đội ngũ vừa rót cho Elaine một tách cà phê.

Giao tiếp với người lạ trong một môi trường xa lạ chắc chắn sẽ dẫn đến bối rối và lo lắng.

Tại thời điểm này, cầm một tách cà phê hay uống một tách trà có thể làm giảm căng thẳng bất an một cách thân thiện ở nơi xa lạ.

Đáng tiếc...

Thời gian chuẩn bị quá ngắn.

Nếu lâu hơn một chút, nếu là nửa ngày, Trương Thắng hoàn toàn có thể tìm hiểu rõ loại cà phê Elaine thích uống qua điện thoại và chuẩn bị trước.

Elaine lấy cà phê và nhấp một ngụm.

"Cô Elaine, tôi biết trong lòng cô có chút nghi ngờ, nếu là tôi, tôi thậm chí sẽ không có can đảm để đến một nơi xa lạ như cô..."

Nếu đã tới, vậy thì có biện pháp của đã tới.

Nhưng...

Nếu ngày mai, hoặc là ngày kia đến thì sẽ khác.

Đồ nội thất trong công ty, máy tính và những thứ tương tự vẫn chưa thu xếp xong.

Cô ấy tới cũng không đúng lúc...

Nhất là câu chuyện lúc khởi nghiệp, nói đến khiến người mê mẩn.

Elaine luôn có thể cảm nhận được sự quen thuộc trong mỗi câu chuyện.

Cảm xúc của cô dao động theo những thăng trầm trong câu chuyện của Trương Thắng, sau khi chấn động trong lòng lại có thêm chút nhiệt huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận