Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 788: Mất mặt

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn tiếp tục kéo từng ngụm khói.

Hắn chờ trong phòng làm việc đến chạng vạng tối.

Thời điểm chạng vạng tối, hắn thấy trên Weibo lục tục ngo ngoe có một vài đạo diễn nhỏ đang khoe thư mời!

Mẹ!

Muốn ta tham gia cái giải thưởng điện ảnh này, các ngươi con mẹ nó biểu thị một chút thành ý đi a!

Chí ít phải để Trương Thắng tự mình tới đưa thư mời cho ta a?

Trương Thắng không đến, Tất Phi Vũ ngươi cũng phải đi qua, biểu thị một chút thành ý của mình chứ?

Ta mẹ nó tự đi báo danh cái giải thưởng này của ngươi, coi ngươi là lá xanh chắc?

Trong thoáng chốc, hắn cảm giác mình đang đứng trên võ đài, vô số màn ảnh và ánh đèn, cùng với những người ngoại quốc đủ loại màu sắc làn da đang theo dõi hắn.

Hắn quay đầu, thấy được trên màn ảnh lớn, «Sơn Thành» của mình đánh bại «Avatar» , đánh bại «Mộng Cảnh» , hắn thấy được số phiếu bầu tại hiện trường của mình xa xa đang dẫn trước...

Hắn mỏi mệt ở trong phòng làm việc ngủ một giấc, một giấc này thế mà còn để hắn nằm mơ.

Hắn thấy được từng vị đạo diễn nổi tiếng toàn cầu, đang vỗ tay cho hắn.

Loại cảm xúc nôn nóng này một lần nữa làm cho Trịnh Thiếu Soái căm giận bất bình...

Tỉnh mộng!

Chuyện này thật mất mặt a!

Hắn bắt đầu dần dần kích động lên, hắn nắm chặt nắm đấm, phát biểu xong bài cảm nghĩ nhận thưởng của mình...

Loại tâm tình này một mực tiếp tục đến chạng vạng tối.

Cấp bậc như ta còn phải mặt nóng đi ép mông lạnh của ngươi?

Mà dưới chân hắn, dưới sân khấu, là đạo diễn James Cameron của «Avatar» , là đạo diễn Christopher Nolan của «Mộng Cảnh»...

Mẹ nó!

Hắn nằm mơ thấy từng trận tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như núi thở dào dạt, biển thét gầm lên, làm hắn cảm nhận được một loại cảm giác kích động trước đây chưa từng có.

Gia hỏa Trương Thắng này không có khả năng mời được những đạo diễn lớn như Christopher Nolan, James Cameron!

Sau đó...

Sau khi tỉnh mộng, hắn thấy văn phòng quen thuộc, thấy màn đêm ngoài cửa sổ, nghe được thanh âm bận rộn bên ngoài 'Thịnh Thế Entertainment' , loại cảm xúc chênh lệch cực lớn kia làm cho lòng hắn rất khó tiếp nhận!

"Chúng ta lúc nào mới có thể có được một chỗ của riêng mình ở chỗ này đây a!"

Mỹ bên này còn vừa vặn là hai giờ chiều...

Ngắn ngủi trong thời gian mấy ngày...

Nhưng mà, vạn nhất... ...

Hắn một lần nữa cảm nhận đây là một loại "ma lực" rất kỳ quái.

Chỉ là một cái mánh lới mà thôi!

Dần dần...

Sau đó...

Hơn nữa, càng tụ tập nhiều người, hiệu quả của loại "ma lực" này của Trương Thắng càng điên cuồng, khiến hắn một lần nữa quên mình là ai, thậm chí cho dù máu chảy đầu rơi hắn cũng không lùi bước.

Mỹ chênh lệch muộn 12 giờ so với Trung Quốc, Trung Quốc bên kia đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Ở khu vực Hollywood, Trương Thắng đã lôi kéo được năm nhiếp ảnh gia bom tấn, sáu người quản lý sân khấu, ba nghệ sĩ trang điểm, hai đạo diễn và gần hai mươi diễn viên hợp đồng thông thường...

Tất Phi Vũ nghe thấy từ "mộng tưởng" được Trương Thắng định nghĩa bằng nhiều từ ngữ khác nhau, khi anh đóng vai là một người ngoài cuộc, lần đầu tiên nghe thấy Trương Thắng nói, Tất Phi Vũ cảm thấy cảm xúc của mình bị anh thao túng đến mức muốn lập tức đi theo Trương Thắng, khốn kiếp!

Hơn nữa, điều cực kỳ thần kỳ chính là, coi như đi theo sau Trương Thắng, nghe quen mấy từ "mộng tưởng" , nhưng trong nháy mắt khi Trương Thắng mở miệng "lôi kéo", hắn lập tức bắt đầu cảm thấy nóng máu sôi trào.

Ngày 19 tháng 10.

Hắn được tận mục sở thị công lực "kéo người" của Trương Thắng.

Mà bọn họ giống như những bóng ma, lảng vảng trước tám hãng phim lớn của Hollywood, giống như những tên ma cô hèn mọn, so sánh với ảnh trong hồ sơ, khi nhìn thấy người thật họ lập tức lao tới như một đàn kiến và giới thiệu về 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California'.

Tất Phi Vũ nhìn Hollywood đèn đuốc sáng trưng.

Trong lòng của hắn chẳng hiểu ra sao lại nảy sinh ra một chút dã tâm!

Nhìn từng công ty đèn đuốc sáng trưng ở Hollywood, hắn thế mà cũng muốn đi tranh phong mang một chuyến.

Sau khi hắn vừa cảm khái xong, đã thấy Trương Thắng đẩy mắt kính một cái, híp mắt lại.

"Tất đạo..."

"Trương tổng?"

"Chúng ta bây giờ đã có một vị trí ở Hollywood!"

"A?"

"Chúng ta bây giờ đã có thợ quay phim, có diễn viên, có nhân viên sân khấu, có biên kịch, cũng có nhân viên ánh sáng..."

Trương Thắng đẩy mắt kính một cái, đưa danh sách trong tay ra.

"Cho nên?"

"Cậu chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, những người này có thể giúp cậu quay «Tù Đồ» sao?"

"Ấy? Mấy người này không phải anh mời đi tham dự 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' sao..."

"Tôi đúng là đã mời, nhưng mà... đâu liên quan gì đến việc bọn họ gia nhập đoàn làm phim «Tù Đồ》 của chúng ta a!"

"Cái này..."

" 'Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California' sẽ bắt đầu vào ngày 11 tháng 11, hiện tại mới là ngày 19 tháng 10, cậu vẫn còn thời gian gần 20 ngày để quay chụp «Tù Đồ»..."

"A! Trương tổng, 20 ngày, tôi làm sao quay xong «Tù Đồ» được? Chuyện này, thời gian tôi làm đạo cụ còn không đủ a!"

"Không, cậu đừng quên, chúng ta còn có chuyên viên đạo cụ! Hơn nữa còn là chuyên viên đạo cụ của «Avatar» đã đi vào lịch sử!"

"?"

Scott đang uống rượu.

Từng chén từng chén uống vào.

Hắn là thực tập sinh đạo cụ ở Hollywood, ân, mặc dù nói là thực tập sinh, nhưng năm nay hắn đã ba mươi lăm tuổi.

Điện ảnh Hollywood của nước Mỹ được cả thế giới chú ý tới, là thánh địa điện ảnh của toàn cầu, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, dạng thánh địa phồn hoa này đối với rất nhiều người ở tầng dưới chót của xã hội mà nói, lại giống như là một sợi gông xiềng không thể giãy khỏi.

Hai mươi lăm tuổi năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận