Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 465. Không làm nghiên cứu

"..."

Người đàn ông trung niên mập mạp tên là Lưu Quốc Bân.

Là người phụ trách bộ phận đầu tư chiến lược Diệu Hoa, cũng là một trong những người khởi nghiệp với Lâm Quốc Đống, xem như nguyên lão của Diệu Hoa.

"Lão Lưu, vậy ông nói xem kế tiếp nên làm thế nào?"

Lâm Quốc Đống bị người đập bàn.

Nhưng ông không tức giận mà nhìn Lưu Quốc Bân.

"Giám đốc Lâm, ông đi Âu Mỹ, nói cho những tư bản kia, hứa hẹn với họ chúng ta sẽ không làm chuyện 'vượt ranh giới'! Chúng ta sẽ giống như những doanh nghiệp khoa học kỹ thuật trong nước khác..."

"Nếu bên kia yêu cầu chúng ta ký thỏa thuận thì sao?"

Giọng của Lưu Quốc Bân mạnh mẽ vang dội.

Trôi nổi trong lòng mọi người.

"Liên minh châu Âu EU đang điều tra việc bán phá giá của chúng ta, tôi nhận được tin rằng họ không chỉ xem xét đóng cửa các nhà máy chúng ta ở Âu Mỹ mà thậm chí còn áp thuế 100% đối với tất cả các sản phẩm Toshiba được bán cho Âu Mỹ. Diệu Hoa của chúng ta hiện đang đứng trên bờ vực của lịch sử, nếu đi xa hơn chỉ có một ngõ cụt, hiển hiện lại Đông Nghệ lúc trước... Đông Nghệ, một công ty thế giới lớn như vậy cũng bị làm cho tàn tạ, Diệu Hoa của chúng ta thì sao? Chúng ta không có tư bản lớn như Đông Nghệ!"

Lịch sử ở quá khứ...

"Giám đốc Lâm! Hơn 20 năm trước, ngành công nghiệp bán dẫn của Nhật Bản như mặt trời ban trưa ông còn nhớ chứ? Đến giờ giám đốc điều hành Công ty Đông Nghệ Masarashi Cheda, Yamagami Toru và những người khác vẫn bị nhốt!"

Mặc dù khác với những gì Lưu Quốc Bân nói, nhưng nội dung chính thì không khác mấy.

"Ký!"

Bọn họ như thể đang đứng trên mép bờ vực, đạp lên trước một bước chính là vực sâu mà không ai biết rõ.

"..."

"Chúng ta không làm nghiên cứu phát minh nữa?" – Lâm Quốc Đống vẫn bình tĩnh nhìn Lưu Quốc Bân.

Lời nói của ông ấy như thể với một loại sức mạnh nào đó, bao trùm sự lo lắng lên phòng họp.

Ánh mắt Lâm Quốc Đống chớp động, suy nghĩ.

"..."

Lúc này...

Một lúc sau, thêm vài người nữa đứng lên nói về cái nhìn của mình.

Tận dụng lúc này, khi đối phương vẫn đang còn điều tra, qua đó mềm mỏng hứa hẹn với họ trước, vô luận ra sao cũng không thể từ bỏ thị trường nước ngoài.

"Các công ty khác có gì xấu? Bọn họ đưa ra thị trường, đầu tư bỏ vốn, giống như khoa sáng tạo đưa ra thị trường ở NewYork mấy năm trước, nếu là tôi, Diệu Hoa của chúng ta cũng nên đưa ra thị trường để đầu tư bỏ vốn, đầu tiên là ổn định hoàn toàn top 500 thế giới rồi nói sau, nghiên cứu phát minh, tôi cũng không nói là không nghiên cứu, nhưng phải dựa theo quy tắc mà Âu Mỹ định ra để nghiên cứu! Bây giờ chúng ta đang làm gì? Bây giờ chúng ta đang thách thức quy tắc của Âu Mỹ, trở thành một trong những người định ra quy tắc, làm gì có công ty nào như chúng ta?"

"Khác? Có gì khác? Chúng ta có thể kiếm được tiền mới là chuyện chính!"

Phòng họp yên lặng trong phút chốc.

Nhưng...

5 giờ sáng.

"Vậy chẳng phải Diệu Hoa của chúng ta không khác gì các công ty bù nhìn khác do Âu Mỹ kiểm soát sao?" Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đứng dậy.

Có một vầng trăng trên bầu trời.

Trên sân thượng của tòa cao ốc Diệu Hoa có một chiếc ghế, Trương Thắng yên lặng ngồi xuống.

Lạnh lẽo, tăm tối.

Nói xong, anh ta lập tức bị vô số lời nói bủa vây.

Sau đó...

Có tiếng mở cửa.

Vài người quay đầu lại, chỉ thấy chàng trai Lâm Quốc Đống mang đến rời khỏi phòng họp mà không nói lời nào. ...

"Đúng vậy, công ty cũng đã mất, nghiên cứu phát minh gì nữa? Thần kinh, tôi đã nói từ lâu rồi, đường này đi không thông, các người không tin tôi! Đây là chuyện tốn công vô ích, đừng nói chúng ta không nghiên cứu ra được kỹ thuật thật sự có tác dụng nào, dù chúng ta có nghiên cứu ra thì có ích lợi gì? Âu Mỹ có thèm nể mặt đâu!"

Người thanh niên bị dồn đến trong góc, ánh mắt khó coi, cuối cùng cũng không nói gì mà ngồi xuống.

Đám đông kịch liệt.

"..."

Trăng sáng long lanh, trong vắt.

Bây giờ Diệu Hoa đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, mơ hồ xem như tứ cố vô thân.

Sống sót.

Nghe có vẻ phóng đại, nhưng khi nghĩ kỹ hơn, có vẻ không phóng đại lắm.

Sau khi Trương Thắng ngây người nửa tiếng, có người đi lên sân thượng.

Lâm Quốc Đống đi theo.

"Giám đốc Lâm, ông ra rồi à."

"Ừm, để bọn họ cãi nhau..."

Lâm Quốc Đống châm một điếu thuốc, ngồi cạnh Trương Thắng.

Chỉ vài phút trước.

Ông lại nhận được một tin tức khác rằng Diệu Hoa bị một công ty khoa học kỹ thuật nước ngoài tên là Kovo kiện.

Tố Diệu Hoa đạo mã nguồn của mình, đồng thời cáo buộc sản phẩm của Diệu HoA không phải là 'sản phẩm lành mạnh'.

Một loạt phiền toái khiến Lâm Quốc Đống có cảm giác 'đại hạ tương khuynh, độc mộc nan chi (1) '.

(1)

Ông không nói gì với Trương Thắng, chỉ đưa cho Trương Thắng một điếu thuốc.

Trương Thắng không nhận lấy thuốc lá.

Thấy Trương Thắng không nhận, ông cũng không miễn cưỡng, ngồi đó hút hết điếu này tới điếu khác.

Chẳng mấy chốc, tàn thuốc chất đầy trên đất.

Xa xa, trên bầu trời đêm đen nhánh điểm chút sắc bạc trắng, khiến đêm tối lạnh lẽo như ôn hòa hơn một chút.

Tuy không thấy ánh rạng đông, nhưng cũng làm người có tinh thần hơn.

"Giám đốc Lâm... Thật khó để kiên trì, phải không?" – Trương Thắng mỉm cười nhìn Lâm Quốc Đống.

"Mâu thuẫn trong ngoài công ty gặp nhau, ý kiến không thống nhất, ít nhiều cũng hơi bất lực..." – Lâm Quốc Đống gật đầu.

"Giám đốc Lâm, không phải là chú bất lực, chú đã có đáp án, chỉ là chú còn đang chờ đợi..." – Trương Thắng nhìn Lâm Quốc Đống với vẻ mặt nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận